Gần cuối xuân, hoa tử đằng trồng ven hồ trường Đại học nở rộ.
Dưới tàng cây, tôi say mê nhìn ngắm đến mức không nghe tiếng bước chân đến gần của Đàm Nhã Hằng.
"Lưu Lê Thần!"
Tôi lập tức hoàn hồn thu tầm mắt, cười áy náy với cô ấy, "Xin lỗi."
"Ngắm hoa quên mình luôn!"
"Nói đúng thì đừng nói to vậy chứ." Tôi mỉm cười.
Hôm nay trời trong nắng ấm, là một ngày rất thích hợp để đi dạo trong vườn trường.
Tôi và Đàm Nhã Hằng đi một vòng theo con đường lót gỗ, ngang qua vô số cây tử đằng đang nở hoa rực rỡ, thảng thốt nhớ đến truyền thuyết về nó.
—— Vì tình mà sinh, cạn tình mà chết.
Nghĩ đến đây tôi bỗng bật cười, thu hút ánh mắt của Đàm Nhã Hằng, "Cười gì vậy? Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì?"
Gió thoảng qua, nước gợn lăn tăn.
Tôi dừng bước, im lặng nhìn mặt hồ rộng lớn trước mắt, tìm một cơ hội mở miệng.
Nhưng Đàm Nhã Hằng chính là Đàm Nhã Hằng, đâu để yên cho tôi lề mà lề mề, nói thẳng: "Nếu cậu không nói thì tớ ném cậu vào hồ đấy."
Tôi cười khúc khích mấy tiếng rồi thu lại nụ cười, khẽ nói: "Không có gì, chỉ muốn nhờ cậu một việc."
"Việc gì?"
"Giúp tớ dọn nhà."
Gió mạnh hơn, bên tai vang lên tiếng lá cây xào xạc như một hơi thở dài.
Đàm Nhã Hằng đặt hai tay lên vai tôi, xoay về hướng cô ấy, khó tin chất vấn: "Cậu nói lại lần nữa xem."
"Tớ không làm bảo mẫu cho Duy Duy nữa."
Đàm Nhã Hằng trợn tròn mắt, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô ấy lúc này cũng không thể nói lời nào.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, siết chặt đầu ngón tay nói: "Sao tự dưng..."
Dù cảm thấy đau nhưng tôi cũng không muốn cô ấy buông tay.
Tôi từ từ cụp mắt xuống, lảng tránh cái nhìn của cô ấy, "Không phải chuyện đột ngột."
"Tại sao cậu lại muốn —— "
"Là yêu cầu của Hứa Nhân Ninh." Tôi bình tĩnh ngắt lời cô ấy.
Đàm Nhã Hằng ngơ ngác buông tay ra.
"Vậy cậu có muốn tới giúp tớ dọn nhà không?" Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với Đàm Nhã Hằng, "Hành lý của tớ rất ít, dọn nhanh lắm."
"Tại sao?" Giọng của Đàm Nhã Hằng đã không còn kích động như vừa rồi, nhưng vẫn nhíu chặt mày, "Rốt cuộc thì cậu và Hứa nữ vương xảy ra chuyện gì?"
Tôi cũng rất muốn biết.
Tôi cứ thế nhìn Đàm Nhã Hằng, khẽ lắc đầu.
Không phải tôi không muốn nói, chỉ là tôi không biết phải nói gì...
Giống như trưa hôm đó.
Khi Hứa Nhân Ninh đưa ra yêu cầu này, tôi cũng muốn hỏi chị ấy tại sao...! Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo kiên định của chị ấy, một câu tôi cũng không hỏi ra được.
Tôi chỉ nói với chị một chữ: Được.
Tôi không có lựa chọn nào khác.
Nghe xong câu trả lời của tôi, Hứa Nhân Ninh vẫn không có biểu cảm gì, không hỏi tôi tại sao lại chấp nhận...
Tôi lại hỏi chị ấy: "Duy Duy thì làm thế nào?"
"Sẽ luôn có sinh viên làm thêm khác phù hợp."
—— Em không phải là người không thể thay thế, tôi từ đó nghe được ý tứ của chị.
Tôi khó chịu đứng dậy, muốn ra khỏi văn phòng của Hứa Nhân Ninh, chị gọi tôi lại, tôi dừng lại, nhưng ngay sau đó đã lập tức hối hận ——
"Lấy tư cách của người đi trước, chị khuyên em nên về nhà, tất nhiên lời nói của chị em cứ xem như tham khảo, cứ nghĩ chị tuỳ tiện nói cũng được."
Tôi không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Bước đi bất giác càng lúc càng nhanh, càng đi càng gấp, trước mắt mờ đi.
Mọi thứ tôi quan tâm, hoá ra đều trở nên vô nghĩa.
Đàm Nhã Hằng im lặng vài giây rồi bỗng vươn tay câu lấy cổ tôi kéo xuống, nhỏ giọng: "Tối nay đi uống rượu đi, tớ mời."
Tôi ngẩn ra một lúc rồi phì cười.
Đêm đó tôi uống say mèm, càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau, người ta nói uống rượu có thể vơi sầu, còn tôi chỉ cảm thấy mình rất đau đớn.
Tôi nằm trên sofa ở một nơi xa lạ, nhìn ngọn đèn pha lê sáng chói trên đầu, viền mắt dần đỏ, mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.
Tôi lấy hai tay che mặt, chìm vào bóng tối, kìm nén tiếng nức nở nghẹn ngào.
Giờ phút này tôi mới biết mình thích Hứa Nhân Ninh đến mức nào, thích đến mức lồng ngực như bị xé toạc.
Tôi lại nhớ tới hoa tử đằng ven hồ, nhớ tới truyền thuyết kia, không nhịn được bật cười.
—— Không có ai sẽ vì mất đi ai mà không sống nổi, thậm chí còn có thể sống rất tốt; thế giới này cũng sẽ không vì ai mất đi ai mà diệt vong.
Người Maya tiên tri năm 2012 sẽ là tận thế,