"Tớ nói cậu ấy, cứ thích làm tớ sợ là thế nào." Đây là câu nói đầu tiên của tôi sau khi gặp Đàm Nhã Hằng.
Lái xe từ thành phố Z đến thành phố C ít nhất cũng bốn giờ đồng hồ, hào sảng nói đến là đến như vậy không khỏi doạ sợ tôi.
Đàm Nhã Hằng nhún vai, "Ít nhất tớ đi ngang qua đây còn nhớ gọi cho cậu, cậu có nên cảm ơn tớ không?"
Tôi cười lắc đầu, hỏi: "Cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy?" Trước lúc đến cô ấy cũng chẳng nói tiếng nào khiến chuyện này thật bất ngờ.
"Có việc." Đàm Nhã Hằng nghiêm túc nói, "Tớ đã sớm nói với cậu rồi."
Tôi hoài nghi.
"Tớ nói là tớ muốn chạy xe vòng quanh Đài Loan."
Tôi chợt bừng tỉnh, ngạc nhiên nói: "Tớ tưởng cậu nói đùa." Cô ấy nhắc đến khiến tôi có chút ấn tượng, đúng là Đàm Nhã Hằng từng nói muốn chạy xe một vòng Đài Loan, nhưng tôi vẫn cho là cô ấy nói đùa mà thôi.
"Ai nói đùa với cậu." Đàm Nhã Hằng lườm tôi, "Hơn nữa còn bắt đầu rồi."
Tôi thấy vui thay cho cô ấy, ít nhất một trong hai chúng tôi cũng có người thực hiện lời hứa của mình.
Tôi móc túi, đưa cho cô ấy tấm vé dượng cho tôi, "Muốn đi cùng tớ không?"
Đàm Nhã Hằng xem thử, hơi nhíu mày rồi lắc đầu nói: "Không được, tớ không định ở lại đây lâu như vậy.
Nhưng tớ không đi với cậu thì cậu cũng chẳng còn ai đi chung."
Tôi trừng cô ấy, "Tớ thuận miệng hỏi thôi, ai nói tớ chỉ có mình cậu?"
Đàm Nhã Hằng nhếch khoé môi, kì quái nói: "Wow, có bạn à? Ai vậy? Không biết có phải Tiểu Hồ Ly không nhỉ?"
Tôi bất lực liếc cô ấy, "Có ý kiến?"
"Không có, đương nhiên không có ý kiến, cứ đi đi." Đàm Nhã Hằng hãy còn cười khanh khách, "Đi hẹn hò mà, tớ đâu dám có ý kiến."
Tôi hạ giọng, "Đàm Nhã Hằng, hẳn là tớ đã nói với cậu —— "
"Bọn tớ không giống nhau, đúng không?" Cô ấy phất tay, "Nghe nhiều đến nỗi tai tớ mọc kén rồi.
Nhưng cũng sắp tốt nghiệp, cậu không định nói với Hồ Lợi Dĩnh về chị ấy à?"
"Không." Tôi khuấy tách cappuccino, khẽ nói: "Cũng không cần thiết."
"Cho dù đã hai năm?"
Tôi dừng lại, gật đầu, "Ừ."
"Nhưng cậu vẫn uống loại cà phê chị ấy thích." Đàm Nhã Hằng luôn tinh tường vẫn dễ dàng nhìn thấu tôi, "Nhạc chuông điện thoại cũng để giống chị ấy."
Tôi càng nghe càng thấy phiền, lạnh giọng nói: "Cậu muốn nói gì?"
"Tớ nghĩ, có lẽ cậu nên tiến về phía trước." Hai ngón tay Đàm Nhã Hằng kẹp tấm vé vung vẩy trước mặt tôi, "Cậu biết là không phải lỗi ở cậu."
Tôi nhìn chăm chăm cô ấy mấy giây rồi nhẹ nhàng lấy lại tấm vé, "Như vậy quá bất công đối với Tiểu Hồ Ly, tớ không thể thích một người chỉ vì cô đơn." Giống như Sở Uy ——
"Sở Uy nghỉ học rồi." Như đọc được suy nghĩ của tôi, Đàm Nhã Hằng nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói, "Lần này tớ cũng không biết cô ta đi đâu, chắc là đi tìm đàn ông."
Tôi im lặng mấy giây, thở dài: "Tớ cũng chỉ có thể chúc phúc cô ấy." Chúc cho sau này cô ấy sẽ không phải hối hận về những quyết định của mình.
"Trước khi chúc phúc người khác, cậu nên quan tâm đến bản thân đi." Đàm Nhã Hằng khịt mũi, "Đừng tưởng cậu không nhắc thì tớ không biết, không phải vì cậu buông bỏ được, mà chỉ giả vờ như không quan tâm thôi."
Quen biết người này bốn năm, thế nhưng mỗi câu nói trúng tim của cô ấy luôn khiến tôi cười cay đắng.
Tôi cúi đầu, tiếp tục khuấy tách cà phê nói: "Cậu cũng biết, thích, không phải là chuyện bản thân có thể khống chế...!Hai năm, còn lâu mới đủ." Không đủ để buông tay, không đủ để quên.
Đàm Nhã Hằng búng trán tôi, đứng dậy cùng tôi đi thanh toán.
Tôi đuổi theo, cô ấy ngồi lên xe, vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói: "Gặp được người rồi, tớ nên đi thôi."
Nhìn thấy bóng dáng vội vã như một cơn gió của cô ấy, tôi nhoẻn cười, "Sau khi đi xong một vòng thì báo tớ, tớ mở tiệc tẩy trần cho cậu."
Đàm Nhã Hằng mỉm cười theo, "Nhất định ăn cho cậu sạt nghiệp, ví tiền của cậu chờ tớ về chà đạp đi."
"Cứ thử xem." Tôi cười nói.
Đàm Nhã Hằng đội mũ bảo hiểm vào, bỗng như sực nhớ tới chuyện gì mà lộ vẻ do dự, mấy giây sau mới mở miệng: "Tớ nói nếu như...!Nếu như Hứa Nhân Ninh có thể trở về, cậu...!có chấp nhận bắt đầu lại lần nữa với chị ấy không?"
Gió nổi lên.
Nắng chiều lười biếng rọi qua kẽ lá, tạo nên những đốm sáng chi chít, mờ ảo.
Nhìn Đàm Nhã Hằng