Giữa trời xanh mây trắng, một cặp đôi đang chụp ảnh cưới.
Loanh quanh mãi không tìm thấy Hứa Nhân Ninh, lại bất ngờ đụng phải hiện trường chụp ảnh cưới của cặp đôi sắp kết hôn, tôi không thể không dừng lại xem, đứng xa xa để tránh quấy rầy.
Cô dâu nắm tay chú rể, trên mặt nở nụ cười xán lạn, dưới chân họ còn có một chú chó Yorkshire chạy vòng quanh, trông rất vui mắt.
Tôi mơ hồ tự hỏi, Hứa Nhân Ninh đã bao giờ mặc váy cưới chưa? Khi chị mặc vào chiếc váy trắng sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ...
Chắc chắn là rất đẹp.
Tôi không thể hỏi chị ấy, rốt cuộc chị ấy định nói gì khi bị Tiểu Hồ Ly cắt ngang.
Thật ra tôi còn rất nhiều điều muốn nói với Hứa Nhân Ninh.
Bất chợt, có tiếng hét to từ cặp đôi.
Tôi bỗng hoàn hồn, trông thấy chú chó Yorkshire đã mất khống chế bỏ chạy! Hơn nữa, còn chạy hướng đến tôi! Tôi giật mình, ngồi xổm xuống định chặn lại, nhưng tay không chạm đến, hoá ra nó chạy về phía sau tôi.
Tôi vội xoay người nhào tới, dù không bắt được nhưng có người đã cúi xuống ôm lấy chú chó, tay kia đưa về phía tôi.
Tôi ngây ra vài giây rồi thẹn thùng nắm lấy.
Theo lực kéo đứng dậy, từ từ ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
"Có bị thương không?" Hứa Nhân Ninh ôm chó con, mắt lộ ý cười.
Tim tôi đập hỗn loạn, vươn tay nhận lấy chú chó rồi trao lại cho đôi vợ chồng sắp cưới.
Tôi quay đầu nhìn Hứa Nhân Ninh, "Chị ở sau lưng em bao lâu rồi?" Sao tôi đi tìm một vòng mà mãi không thấy chị ấy.
Đôi mắt chị sâu thêm, "Vẫn luôn."
Ánh mắt như thiêu đốt của chị khiến tim tôi loạn nhịp, tôi lập tức quay đầu lảng tránh, nhìn về phía xa, thuận miệng hỏi: "Chị đã từng chụp ảnh cưới chưa?"
"Chưa, chị chưa từng kết hôn."
Tôi khẽ ậm ừ, nhớ tới rất lâu trước đây Lương Mộ Hi từng đề cập qua nhưng tôi không hỏi kĩ.
"Em...!sao lại ở đây? Bạn em đâu rồi?"
"Đi trước rồi."
"Thế nên mới tìm chị?"
Tôi sững lại, lắc đầu nói: "Vì em tới tìm chị nên cô ấy đi trước."
Tôi trộm liếc mắt thăm dò Hứa Nhân Ninh rồi chợt thất thần khi thấy khoé môi hơi cong lên của chị.
Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, chị nhìn lại.
Bốn mắt giao nhau, ẩn chứa ngàn lời.
"Chị muốn...!nói với em một việc." Chị đưa tay ra với tôi, lòng bàn tay hướng lên trên, "Em muốn đi cùng chị không?"
Trong những giấc mơ, tôi từng vô số lần nhìn thấy cảnh này.
Mỗi một lần, đáp án của tôi đều giống nhau, và lần nào cũng đều chỉ là mơ.
Chị không đợi mà kéo lấy tay tôi, nắm thật chặt.
Tôi có thể cảm nhận những giọt mồ hôi căng thẳng rịn ra trên tay chị.
Tôi không thể nhịn được cười.
"Chị mặc kệ, mặc kệ tất, dù sao thì chị cũng muốn làm vậy, không cho em từ chối..." Hứa Nhân Ninh cúi đầu, nỉ non phân trần.
Người yêu của tôi luôn đáng yêu như thế, khiến người ta hết cách.
"Em cũng đâu nói em muốn từ chối."
"Nhưng em do dự." Chị nói vừa vội vừa gấp, ánh mắt trách móc xen lẫn chút ngượng ngùng.
Tôi nhướng mày, hờ hững nói: "Bởi vì chuyện em muốn làm không chỉ bấy nhiêu thôi."
"Là ý gì —— "
Gió lướt qua tai, mang theo tiếng ngâm khẽ của Hứa Nhân Ninh và nhịp tim rối loạn của tôi, nó đang đập thật mạnh.
Môi chạm vào môi ấm áp hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hơi hé mắt, tôi nhìn thấy hàng mi khẽ run như cánh bướm chập chờn.
Tôi nhắm mắt lại, âu yếm làm sâu thêm nụ hôn này, vuốt ve từng chút một, hấp thụ hương thơm.
Khi chiếc lưỡi mềm mại quấn lên, tôi có thể cảm giác cơ thể chị mềm nhũn, yếu ớt dựa vào người tôi.
Tôi vịn eo chị, không khỏi bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?" Hai tay khẽ đẩy, Hứa Nhân Ninh đỏ mặt thở gấp, đôi má ửng hồng.
"Thì, rất đáng yêu." Tôi nói.
Hứa Nhân Ninh lườm tôi, hai tay vòng lấy cổ tôi, trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi, giọng nói ấm áp, "Chị đã định bỏ cuộc rồi...!Nếu hôm nay