Ngày lễ tốt nghiệp trời quang mây tạnh.
Tâm trạng tôi rất bình lặng khi khoác lên mình chiếc áo cử nhân, nhưng từ lâu đây đó đã vang lên tiếng khóc rấm rứt, nỗi buồn ly biệt hiện rõ.
Tôi đứng trước tấm gương trong hành lang, chỉnh trang lại một chút.
"Lê Thần." Tiểu Hồ Ly không biết từ đâu xuất hiện đến gần tôi, mũi đỏ ửng, giọng mũi nặng nề không giấu được việc đã khóc, "Sao cậu có thể bình thản như vậy? Cậu không thấy tiếc sao?"
Tôi trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói: "Thời gian tớ ở đây ngắn quá...!Hơn nữa, không phải tớ chỉ quen biết mỗi cậu thôi à? Cũng không phải sau này không gặp lại, nên..."
Tiểu Hồ Ly im lặng nhìn tôi vài giây rồi bỗng ôm chầm lấy tôi, vùi vào ngực tôi, "Cậu nhất định phải cùng chị phó tổng sống thật tốt, biết không?"
Tôi thả lỏng cơ thể, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, "Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.
Cậu cũng vậy, phải chăm sóc tốt cho mình, cảnh giác người khác nhiều hơn một chút, đừng để bị lừa.
Sau này...!người cậu thích cũng thích cậu."
Tiểu Hồ Ly nới ra khoảng cách giữa chúng tôi, sụt sịt mũi gật đầu lia lịa.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm nước mắt ấy, tôi nhận ra rằng mình thật sự phải đi rồi.
Nơi tôi đi hết nửa vòng lớn mới có thể trở về, là nơi bắt đầu cũng là điểm kết thúc.
Khúc ca từ biệt vang lên, chúng tôi nối đuôi nhau tiến vào hội trường tổ chức lễ, lần lượt ngồi xuống chỗ của mình trong sự chúc tụng của mọi người.
Ngay giây phút đầu tiên bước vào trung tâm hoạt động, tôi đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của dì giữa đám đông.
Tôi vẫy tay với bà, nhìn thấy nụ cười tự hào và hạnh phúc của bà, sống mũi cay cay.
Trong suốt bài diễn văn lê thê, tôi bồi hồi nhớ lại cuộc sống bốn năm Đại học trôi qua trong chớp mắt, nhanh đến khó tin.
Tôi nghĩ về kì nghỉ hè trước khi vào Đại học, về bản thân mình bị bủa vây trong mưa gió, chắc chắn không bao giờ ngờ rằng sẽ nhìn thấy cầu vồng vào mùa hè bốn năm sau.
Không có mưa thì làm sao thấy được cầu vồng?
Lúc lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp, giữa biển người tôi tìm thấy bóng hình đã khắc ghi vào đáy lòng, khoảnh khắc như nhìn thấy cả thế giới.
Khi chuyển đến trường Đại học này, tôi không thể tưởng tượng hai năm sau mình có thể may mắn đến vậy, có tất cả những người yêu thương bên cạnh.
Sau khi xuống sân khấu, tôi lẻn đi.
Tôi trốn không hát bài hợp xướng tốt nghiệp cuối cùng bởi vì tôi biết, người tôi muốn hát cùng không phải là bạn học, mà là người phụ nữ xinh đẹp này, người yêu của tôi.
Hứa Nhân Ninh đang đứng đó, ôm một bó hoa.
Thấy nụ cười dịu dàng của chị, tôi xúc động muốn khóc.
Tôi mỉm cười đến gần chị, từng bước, từng bước, đi tới hạnh phúc.
Cuối cùng, vượt qua biển người mênh mông, đi đến trước mặt Hứa Nhân Ninh, tôi được chào đón bằng dòng chữ "Chúc mừng tốt nghiệp".
Và rồi tôi không thể kìm lòng nhào vào vòng tay chị.
"Cảm ơn chị đã không vắng mặt." Tôi nói.
"Cảm ơn em đã tìm được chị." Hứa Nhân Ninh nhẹ nhàng ôm ngược lại tôi, tựa cằm lên vai tôi, thì thầm: "Chị có một đề nghị, về...!chị Phi."
Tôi cụp mắt, gật đầu nói: "Em nghĩ chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau."
Trong mắt nhau, chúng tôi nhìn thấy sự kiên định và nhẹ nhõm, tay nắm tay bước về phía người phụ nữ quan trọng trong lòng cả hai chúng