Câu lạc bộ sexy dance tổ chức một đêm diễn vào học kỳ hai năm nhất Đại học, trùng hợp ngày đó là tròn một tháng tôi và Sở Uy hẹn hò.
Tôi vốn không có ý định đi —— trước khi Sở Uy năn nỉ, tôi đã nghĩ như vậy.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là tôi không thích những tình huống như vậy, vả lại, tôi khó lòng cảm thấy dễ chịu khi mọi người đều dùng ánh mắt giống hệt như tôi nhìn về Sở Uy trên sân khấu.
Tôi thừa nhận mình không phải là người rộng lượng trong chuyện tình cảm, thậm chí có thể nói là nhỏ nhen, nhưng tôi chẳng cách nào thay đổi.
Sở Uy là một người hoàn hảo như vậy, tôi không ngạc nhiên khi có rất nhiều người thích cô ấy.
Tôi chỉ hi vọng cô ấy có thể thuộc về riêng mình, tuy biết đây là chuyện không thể nào.
Nghĩ đến việc đi một mình nhìn kiểu gì cũng lúng túng, thế nên tôi đã rủ Đàm Nhã Hằng đi cùng, dù bất đắc dĩ nhưng cô ấy vẫn bị tôi kéo theo.
“Kiếp trước tớ tạo nghiệt gì mà kiếp này cứ bị cậu ám mãi…” Đàm Nhã Hằng vừa ca thán vừa đi cùng tôi đến quảng trường của trường.
Đèn lên rực rỡ, đám đông dần tụ tập trên quảng trường.
Tôi và Đàm Nhã Hằng đứng ở một góc phía sau, cô ấy có vẻ mất kiên nhẫn, còn tôi rướn cổ lên nhìn xung quanh, nhưng không thấy Sở Uy.
Buổi sáng hiếm khi Sở Uy dậy sớm hơn tôi, nghe thấy tiếng rửa mặt từ phòng tắm, tôi chậm chạp mở mắt, sau đó đứng dậy xuống giường.
Đẩy cửa ra, tôi hãy còn ngái ngủ liếc vào trong, bỗng dưng trợn to mắt, vội đỏ mặt đóng cửa lại, tim đập loạn.
Trên người Sở Uy chỉ có một chiếc áo phông dài, tôi quét mắt qua cặp chân dài trắng nõn của cô ấy rồi ngượng ngùng quay đi.
Tôi xoa ấn đường, bất lực nói vọng qua cánh cửa: “Cậu có thể mặc quần short vào không?”
Cửa mở, tôi quay đầu nơi khác, có chút khó chịu khi nghe tiếng cười khẽ của Sở Uy, đi thẳng vào phòng tắm.
“Sao vậy? Giận rồi à?”
Tôi cúi đầu rửa mặt không trả lời, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt dán vào lưng mình, cũng không có gan ngoái đầu lại.
Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, có hai cánh tay lướt qua eo tôi, toàn thân tôi cứng đờ, những giọt nước chưa kịp lau trên mặt trượt dài xuống.
Trong gương, tôi nhìn thấy Sở Uy cười tủm tỉm tựa lên vai tôi, hai tay siết chặt: “Cậu trông bình tĩnh thật đấy, A Lê.”
Tôi đành phải cười khổ, bất lực nửa đùa nửa thật: “Thật ra cậu nên xem tim của tớ.” Như vậy cậu sẽ biết, tớ thích cậu đến mức nào.
Tôi cụp mắt, bắt đầu bóp kem đánh răng.
Tất nhiên tôi rất vui khi thân mật với Sở Uy, sau khi ở bên nhau, một số chuyện dường như trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi vờ như bình tĩnh đánh răng, nhưng mọi chú ý đều dồn hết lên Sở Uy đang dính chặt vào lưng mình.
Có vẻ như cô ấy đang rất vui vẻ, ngân nga một giai điệu nhỏ, hơi thở mỏng nhẹ như có như không phả lên tai tôi.
Tôi ngậm nước, cúi đầu nhổ ra.
Lần thứ hai ngẩng mặt lên, tôi quay đầu hôn người khiến tôi vừa yêu vừa hận kia.
Sở Uy cười khẽ mấy tiếng trong lúc lùi về sau, nụ hôn của tôi rơi trên khoé môi cô ấy.
Tựa vào tường, Sở Uy chăm chú nhìn tôi với đôi mắt trong suốt sáng ngời cùng nụ cười vô cùng thoải mái, tôi luôn hết cách với cô ấy.
Tôi cúi đầu, khẽ tựa vào gáy cô ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Sở Uy, lần sau đừng trêu tớ như thế.”
“Tớ có trêu gì đâu.”
Tôi mở mắt ra, thấy vạt áo phất phơ ẩn hiện vì gió lùa vào phòng tắm, tôi lại nhắm mắt, trong lòng nóng lên.
“Sở —— ”
“A Lê, tớ cảm thấy chúng ta như bây giờ rất tốt.”
Giọng nói lành lạnh của cô ấy không biết thế nào lại khiến tôi như trở lại buổi sáng mưa rào hôm đó.
“Lưu Lê Thần.”
Mới vừa hoàn hồn đã thấy Đàm Nhã Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt không vui: “Hồn vía đi đâu vậy? Sở Uy sắp lên sân khấu biểu diễn rồi kìa.”
Tôi vội kéo Đàm Nhã Hằng cố gắng chen lên trước, chỉ sợ Sở Uy không nhìn thấy mình sẽ nghĩ rằng tôi không đến cổ vũ cho cô ấy, cũng sợ cô ấy thất vọng.
Những chuyện đã hứa với Sở Uy, tôi đều không muốn nuốt lời.
Tiếng nhạc vang lên một lúc, tôi nhìn thấy các vũ công nam nữ trong trang phục sặc sỡ lay động theo điệu nhạc, khiến mọi người không thể rời mắt, đến khi Sở Uy bước đến trước sân khấu, lòng tôi lập tức căng thẳng.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô ấy đều có thể đưa đến một tràng hò reo như sấm động của khán giả bên dưới, tôi nghe mà màng nhĩ đau nhức, muốn rời khỏi nơi này, nhưng rồi lại không nỡ hướng mắt sang nơi khác.
Tôi không