Lần cuối thấy păng xê nở hoa là lúc mới quen biết Hứa Nhân Ninh.
Tôi thường nhớ tới khuôn mặt say ngủ của hai mẹ con, thật đẹp và yên bình.
Trong nháy mắt, mùa hè nóng rực qua đi, chớm thu ùa về, thời tiết dần se lạnh, tôi cũng nhận được tin trúng tuyển vào TESS chờ đợi đã lâu.
Ngay sau khi ký nhận thư mời tôi lập tức giao cho Hứa Nhân Ninh.
Chị xem qua, nhoẻn cười, "Chúc mừng em."
"Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi." Tôi cất bức thư đi, vòng tay ôm Hứa Nhân Ninh cùng thưởng thức hoa păng xê mới nở ngoài sân.
"Hình như em chưa hỏi chị tại sao lại thích hoa păng xê?" Hơn nữa còn là màu đỏ.
Hứa Nhân Ninh khẽ tựa vào bả vai tôi, "Bởi vì ý nghĩa của nó."
"Ý nghĩa gì vậy?"
"Nhớ nhung." Hứa Nhân Ninh nói rất khẽ, khẽ đến mức biến tan trong làn gió.
"Chị không có nơi nào cất chứa nỗi nhớ của mình nên chỉ có thể đặt nó dưới đất, nơi không thể thấy ánh mặt trời, không ngờ tiện tay gieo hạt lại thật sự nở hoa."
Dừng một chút, Hứa Nhân Ninh sờ lên tai mình, "Em nói xem, nếu chị xoá hình xăm sau tai đi thì thế nào?"
Tôi ôm siết chị, lắc đầu.
"Đấy cũng là một phần của chị." Dù rằng đó là loài hoa dì yêu thích, được chị xăm lên khi nản lòng thoái chí vì sự ra đi của bà.
"Hơn nữa, cơ thể chị cũng không chịu nổi." Tôi nghiêm túc nói, hi vọng chị từ bỏ ý định.
Hứa Nhân Ninh lặng im, vòng tay lên cổ tôi.
Tay tôi đặt nhẹ lên eo chị, rõ ràng đã gầy hơn trước.
"Sao nuôi hoài mà không béo lên đây..." Tôi xoa nắn mấy cái nói, "Rõ là em cho ăn rất nghiêm túc mà."
Hứa Nhân Ninh hờn trách tôi, "Đừng nói giống như nuôi lợn thế."
Tôi cười khẽ, véo mũi chị nói: "Nếu có thể thì em rất muốn nuôi chị thành lợn, béo tròn mũm mĩm, thật đáng yêu."
"Chị không muốn!" Chị lườm tôi, ý cười đong đầy trong mắt.
"Mẹ! Chị!" Hứa Dục Duy mở cửa sau khi thức dậy, chạy về phía chúng tôi.
Tôi ngồi xổm xuống ôm em rồi bế em lên, "Dậy rồi à? Đói bụng rồi phải không?"
Hứa Dục Duy gật đầu lia lịa, vô cùng đáng yêu.
"Được, chị đi làm bữa sáng cho em." Tôi đặt cô bé xuống, một tay nắm Hứa Dục Duy, tay kia đỡ Hứa Nhân Ninh từ từ bước vào nhà.
Ba tháng, chỉ ba tháng ngắn ngủi, tình trạng của Hứa Nhân Ninh không chỉ không tốt lên mà còn chuyển xấu.
Tuy bác sĩ nói tốc độ xấu đi đã khá chậm, nhưng tim tôi vẫn đau như bị xé rách.
Ban đầu Hứa Nhân Ninh không thể đứng trong thời gian dài, ngồi lâu muốn đứng dậy cũng khá mất sức.
Nhìn thoáng qua tuy không khác với người thường, nhưng tôi có thể thấy rõ thay đổi của chị hơn bất kì ai khác qua sớm chiều bên nhau.
Đối với chuyện này, tôi bất lực.
Tôi chỉ có thể cố gắng cải thiện cuộc sống của chị, chế độ ăn uống, cho chị vui vẻ, bình yên, ít nhất không để chị một mình đối mặt.
Cho đến nay tôi cũng chưa thừa nhận với Hứa Dục Duy việc tôi và mẹ em ở bên nhau với tư cách người yêu chứ không phải bạn bè.
Tôi chỉ nói với em rằng mẹ bị bệnh.
Ngay lập tức, em khóc oà