Trong phòng tiếp khách, Lương Mộ Hi rót hai tách trà thảo dược an thần, ngồi xuống đối diện tôi.
Chúng tôi im lặng đối mặt nhau, nhưng sự im lặng lại có ý nghĩa khác nhau.
Sự im lặng của tôi là vì không có gì để nói, còn với chị ta có lẽ là vô cùng mừng rỡ ngạc nhiên.
Lương Mộ Hi ngập ngừng nhìn tôi, cuối cùng giống như nghĩ ra nên nói gì thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, là cấp dưới dìu người mới đã khá hơn sau khi uống thuốc đến nói cảm ơn tôi: "Cảm ơn giám đốc, em đỡ hơn nhiều rồi, cũng cảm ơn bác sĩ Lương."
"Đừng khách sáo, chữa trị bệnh nhân là nghĩa vụ của tôi." Lương Mộ Hi khách sáo đáp lời, nhưng tầm mắt lại dán lên người tôi.
Tôi vẫy tay với hai người họ, "Mau chóng ra ngoài nghỉ ngơi đi, tôi nói chuyện với bạn một chút."
Sau khi cửa đóng lại, Lương Mộ Hi mở miệng nói: "Em...!bây giờ là giám đốc của TESS?"
Tôi gật đầu.
Lương Mộ Hi đột nhiên mỉm cười, giọng điệu vui vẻ hơn, "Thật sự em đã đạt đến vị trí ngoài sức tưởng tượng của bọn chị.
Tuy không có tư cách để nói thế này, nhưng...!chúc mừng em, em giỏi lắm."
Tôi không biết lòng mình có cảm giác gì, chỉ thấy cảm xúc hỗn độn, cuối cùng vẫn mỉm cười đối mặt, "Cảm ơn."
Lương Mộ Hi chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm, "Lê Thần, em...! trưởng thành rồi.
Không phải sinh lý, là tâm lý, ha ha ha."
Nghe câu đùa của chị ta, tôi không khỏi phì cười.
"Có chút bóng dáng của Nhân Ninh lúc trước."
Nụ cười của tôi cứng lại bên môi, dần trở thành một đường thẳng.
"Xem ra cuộc sống mấy năm qua của em khá tốt, vậy thì tốt rồi."
Tôi cụp mắt, cong môi nói: "Có lẽ vậy.
Còn chị? Chị với chị ấy thế nào?" Tôi nghĩ nhất định là tốt, nếu không tại sao khăng khăng rời đi —— hết lần này đến lần khác.
Lương Mộ Hi trầm ngâm một lúc rồi nở nụ cười phức tạp.
Có vẻ như chị ta hít sâu một hơi rồi mới mở miệng: "Thật ra thì bọn chị vừa làm xong visa Hà Lan."
Tôi sững sờ, tiếp tục không nhịn được cười, Vũ Hán còn chưa đủ, bây giờ lại muốn chạy đến Hà Lan ư? Chẳng trách tôi mãi không đuổi kịp người kia.
"Không, em đừng hiểu lầm, thật ra chuyện này rồi em cũng sẽ biết." Lương Mộ Hi đứng lên đi đến bên giá sách, mở ngăn kéo cuối cùng, lấy ra một bức thư gửi quốc tế.
Lương Mộ Hi dừng một chút rồi khẽ thở dài, "Đáng lẽ tuần này chị sẽ gửi cho em, nhưng không ngờ lại gặp em ở đây...!Chuyện đời khó lường, đúng không?"
"Có lẽ vậy." Tôi nói.
Lương Mộ Hi nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó đưa thư cho tôi và nói: "Chị biết sáu năm rất dài, trong chốc lát có lẽ em không thể tiêu hoá được nhiều tin tức như vậy..." Tôi ngẩng đầu lên, không phải vì muốn nhận lá thư, mà vì muốn hỏi một câu đã kìm nén trong lòng từ rất, rất lâu.
"Tại sao chị...!lại đồng ý giúp chị ấy trốn em hết lần này đến lần khác?"
Cuối cùng, tôi thấy sự bàng hoàng của Lương Mộ Hi.
Trải ????ghiệm đọc tr????????ệ???? số 1 tại ⩵ T????Ù???? T????????????ỆN.v???? ⩵
Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ta, "Em vẫn luôn muốn biết lý do."
Lương Mộ Hi thu lại bức thư, ngồi trở lại sofa, nụ cười ôn hoà trên mặt phai nhạt.
"Trốn...! sao?" Lương Mộ Hi cúi đầu, môi nhếch lên, giọng lạnh lùng, "Có lẽ trong mắt em là trốn, nhưng với chị là giúp đỡ Nhân Ninh trở về bên em."
Tôi lẳng lặng nhìn chị ta, không nói lời nào.
"Lần đầu tiên là vì Nhân Ninh sợ làm em khó xử.
Cô ấy