Tôi mơ thấy một giấc mơ thật dài.
Kết thúc giấc mơ là ánh ban mai buông trên mi mắt, xung quanh ngập nắng.
Tôi từ từ mở mắt ra, hơi nheo lại, sững sờ vài giây trước khi chú ý đến một ánh mắt nóng bỏng.
"Chào buổi sáng." Hứa Nhân Ninh cười khẽ.
Tôi mỉm cười, hôn nhẹ lên môi chị, "Chào buổi sáng."
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi xuống giường mở cửa cho người bên ngoài, Lương Mộ Hi lập tức bước vào phòng chào hỏi tôi: "Chào buổi sáng, ở dưới có bữa sáng đấy."
"Vậy còn các chị?"
"À, sáng sớm chị sẽ qua đây mát xa cho cô ấy, em có thể đi xuống trước." Lương Mộ Hi vừa nói vừa ngồi vào mép giường, kéo cánh tay Hứa Nhân Ninh qua bắt đầu xoa bóp, hành động rất lưu loát.
Tôi đóng cửa đi tới cạnh giường, "Dạy em đi, em cũng có thể."
Lương Mộ Hi dừng động tác, im lặng vài giây rồi lập tức nhường chỗ trống bên cạnh Hứa Nhân Ninh, vỗ vỗ ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Tôi nghe lời, nghiêm túc nghe Lương Mộ Hi hướng dẫn.
Hướng dẫn xong, chị ta đứng lên, "Chị không quấy nhiễu hai người nữa, có việc thì cứ gọi chị." Sau đó đóng cửa ra khỏi phòng, để lại tôi và Hứa Nhân Ninh trong phòng.
Tôi kéo cánh tay Hứa Nhân Ninh nhẹ nhàng xoa nắn, "Nếu em làm đau chị thì phải nói với em đấy."
Hứa Nhân Ninh hơi dựa lưng vào gối, khẽ lắc đầu.
Tôi cụp mắt, kéo cánh tay kia của chị, nói: "Em...!bây giờ là giám đốc của TESS.
Lúc trước, em đã tự nhủ rằng khi đến tuổi của chị phải đạt được chức vị trên phó tổng...!Tiếc là, đến giờ này em chỉ là một giám đốc mà thôi."
Hứa Nhân Ninh mở mắt ra, đồng tử tĩnh lặng, giọng trầm thấp, "Đừng...!vất vả, được không?"
Tôi khựng lại, để tay chị xuống rồi thật cẩn thận nâng đùi phải của chị đặt lên đùi mình, bắt đầu xoa bóp, "Em biết."
Tay không dừng lại, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chị hỏi nhỏ: "Sao trong thư chị không nhắc đến chuyện muốn em tìm chị?"
Bức thư quốc tế vốn sẽ gửi đến Đài Loan trong tuần này đã bị tôi sớm chặn lại, trong thư, Hứa Nhân Ninh chỉ nói đơn giản bệnh tình mình chuyển xấu, và, quyết định của chị.
Thấy nét mặt ảm đạm của chị, tôi đau lòng nói: "Chị sợ em nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của chị sao?"
Khi Hứa Nhân Ninh gật đầu, tim tôi tan nát.
"Dù có thế nào đi nữa thì chị trong lòng em vẫn luôn đẹp nhất." Tôi bình tĩnh đáp lại, đưa tay xoa gò má chị.
Viền mắt Hứa Nhân Ninh dần hoe đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, "Lê...!Thần...!Em đừng —— "
"Em sẽ đi cùng chị đến cuối cùng." Tôi nắm chặt tay chị, kiên định hơn bao giờ hết.
"Quyết định của chị đều sẽ luôn có em ủng hộ."
Cuối cùng, tôi đã có thể trả lại nguyên vẹn câu này cho Hứa Nhân Ninh.
Tôi biết Hứa Nhân Ninh muốn nói gì, tôi cũng biết chị không nỡ, nhưng tôi biết, tôi đã không thể yêu bất cứ ai như chị nữa.
Cúi sát lại, trán tôi tựa lên vai chị, hương thơm quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, tôi lẩm bẩm: "Chắc là chị không biết đâu...!trong những tháng ngày