Ngày 21 tháng 12, năm 2012, sáng sớm.
Tôi từ từ mở mắt khi ánh bình minh bên ngoài tràn vào phòng.
Tôi ngồi dậy, chăm chú nhìn Hứa Nhân Ninh bên cạnh rồi cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay chậm rãi hít sâu, hết lần này đến lần khác.
Sau khi xuống giường và làm vệ sinh cá nhân, tôi nhẹ bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc ra khỏi phòng, vợ chồng bác sĩ Hoa kiều đang làm bữa sáng mỉm cười với tôi, "Chào buổi sáng, vợ cô vẫn đang ngủ sao?"
"Vâng, chị ấy vẫn đang ngủ..." Tôi trả lời trong lúc tìm kiếm chiếc vali tôi giấu Hứa Nhân Ninh chuyển đến.
"Tôi có thể xem không?" Vợ của vị bác sĩ hoà ái tò mò hỏi.
"Đương nhiên, nhưng xin hãy giữ bí mật giúp tôi."
Chỉ chốc lát sau, khi tôi vừa mở ổ khoá ra, bà ấy ngạc nhiên mở to mắt, giọng phấn khích, "Trời ạ! Cái này đẹp quá! Đây là niềm vui bất ngờ cô dành tặng vợ mình sao?"
Tôi gật đầu, "Đúng vậy, cho nên tôi mới mất công chuyển đến chỗ hai người trước.
Thật sự rất cảm ơn hai người, mấy hôm nay đã làm phiền rồi."
Vợ bác sĩ vỗ nhẹ tay tôi, khách sáo nói: "Đâu có, cảm ơn các cô đã tin tưởng chúng tôi, tôi biết chuyện này không dễ dàng, thật khổ cực cho cô và cả vợ cô."
"Người khổ cực không phải tôi." Tôi cúi đầu, lấy ra từng vật bên trong kiểm tra, "Tôi chỉ ủng hộ chị ấy mà thôi."
"Nhất định cô rất bất đắc dĩ phải không?"
Tay tôi khựng lại, may sao tôi đang quay lưng về phía vợ bác sĩ, mới không để bà ấy thấy khoảnh khắc dao động của tôi.
Chặng cuối của cuộc hành trình rơi vào nhà đôi vợ chồng bác sĩ Lương Mộ Hi quen biết, ở lại đây một đêm.
Chỉ lát sau, Lương Mộ Hi và Hứa Dục Duy cũng đã thức, cùng xuống lầu dùng bữa sáng.
Tôi trở về phòng, đẩy cửa ra đúng lúc thấy Hứa Nhân Ninh đang nằm trên giường nhìn ra cửa sổ.
Nét mặt chị vẫn điềm đạm tao nhã như thường ngày.
Tôi bước lại giường, ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhân Ninh, vươn tay nhẹ nhàng vén tóc chị ra sau tai, vuốt ve, "Ngủ có ngon không?"
Chị từ từ xoay lại nhìn tôi, đôi mắt trong veo nhưng tràn ngập sầu bi.
Tôi cụp mắt, xoè lòng bàn tay ra, chị từ từ vẽ một giọt nước lên tay tôi, sau đó chỉ vào tôi.
"Mơ thấy...!em...!khóc."
Tôi ngẩn ra.
Hứa Nhân Ninh ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với tôi, "Chị liền...!tỉnh."
Đặt tay lên má chị, tôi thủ thỉ: "Em khổ sở nhất định chị sẽ càng đau lòng hơn em...!Vì thế em sẽ không khóc."
Em sẽ mỉm cười, vì đó là điều chị thích nhất.
Tôi hít sâu một hơi khi tiếng gõ cửa vang lên, cùng Hứa Nhân Ninh nhìn thẳng vào mắt nhau, "Chị có thể nhắm mắt lại vì em không?"
Hứa Nhân Ninh không chút do dự nhắm mắt lại, không hỏi bất cứ câu nào.
Thấy chị hoàn toàn tin tưởng tôi như vậy, tim tôi quặn thắt, lòng vừa ấm vừa đau.
Lương Mộ Hi đặt vali xong cười khẽ với tôi rồi lần nữa đóng cửa lại.
Tôi lấy từ trong vali ra món đò mình đã cất giữ từ lâu, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cởi quần áo.
"Lê Thần?" Hứa Nhân Ninh không mở mắt, chỉ lên tiếng dò hỏi.
"Chờ em một chút." Tôi tăng nhanh động tác, chỉ lát sau đã đi tới trước mặt Hứa Nhân Ninh, ngồi xuống quay lưng lại với chị.
"Có thể mở mắt ra rồi."
Khoảnh khắc vừa dứt lời, lòng tôi thấp thỏm, không khí ngưng đọng, chỉ nghe tiếng thở dồn khe khẽ của chị.
"Chị có thể...!kéo khoá váy lên giúp em không?" Tôi hơi nghiêng đầu, giọng căng thẳng.
"Lê Thần..."
Nghe thấy tiếng