Sau khi tới Vũ Hán, mỗi ngày tôi luôn bận rộn với công việc và Duy Duy, thỉnh thoảng sẽ có một bác sĩ Đông y nào đó ở bên cạnh ân cần dạy bảo, nói tôi phải chăm sóc cơ thể.
"Chờ mình hoàn thành dự án này đi." Đây là điều tôi thường nói với Lương Mộ Hi.
Lương Mộ Hi cũng thường trả lời tôi thế này: "Cậu còn lừa mình nữa thì mình trói gô cậu lại đem về cho Lê Thần xem đấy!"
Tôi biết Lương Mộ Hi chỉ hù doạ mình, nhưng vừa nhắc đến Lê Thần thì trái tim tôi sẽ luôn vô thức mềm mại, cũng thường vì vậy mà đặt công việc xuống để nghỉ ngơi.
Mùa đông ở Vũ Hán lạnh thấu xương, chỉ cần có Duy Duy ở nhà tôi nhất định sẽ mở lò sưởi, còn bình thường tôi cũng chẳng để ý, có hay không cũng không quan trọng.
Nhưng vị bác sĩ Đông y nào đó sẽ ở bên cạnh mắng tôi rằng như thế sẽ cảm lạnh, cơ thể sẽ suy nhược, vừa bật lò sưởi vừa nghĩ ngợi linh tinh, đôi lúc còn tiện thể pha một tách trà nóng.
"Cho cậu." Nét mặt Lương Mộ Hi rất không cam tâm tình nguyện, tôi cười khẽ, tiếp nhận tách trà.
Cô ấy ngồi xuống sofa bên cạnh nói: "Tháng sau là Tết rồi, cậu không muốn về cùng mình thật sao?"
"Không được." Tôi biết không thể làm việc trước mặt Lương Mộ Hi, vì thế chỉ xem lướt qua các dự án, "Không cần phải về.
Cậu chú ý an toàn."
"Haizzz..."
Đây không phải lần đầu tiên Lương Mộ Hi đề cập chuyện này với tôi, lần nào cũng bị tôi từ chối như vậy, nhưng cô ấy chưa bao giờ bỏ qua, giống như thật sự muốn thuyết phục tôi.
"Thế..." Lương Mộ Hi đắn đo mở miệng, "Nếu lần này cậu về, biết đâu lại kịp mừng sinh nhật Lê Thần."
Tết Nguyên Đán năm nay đến khá muộn, quả thật nếu Tết này về có thể kịp mừng sinh nhật Lê Thần, thế nhưng...!Tôi gượng cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Mình không thể ích kỉ như vậy."
Không thể để Lê Thần phải chịu nỗi đau chia lìa lần nữa.
Tôi đi lần này là đã quyết định sẽ biến mất khỏi cuộc đời em.
Lê Thần ở bên tôi sẽ không có hạnh phúc.
"Cậu đấy..." Lương Mộ Hi thở dài, uống mấy ngụm trà an thần, "Hệt như trâu ấy, hai người được mỗi điểm đấy là giống y như nhau!" Cô ấy phẫn uất đứng lên, khịt mũi nói: "Mình mặc kệ! Mình phải gọi Duy Duy giám sát chuyện ăn uống nghỉ ngơi của cậu!"
Tôi bật cười, đứng dậy tiễn cô ấy xuống lầu.
Có lẽ lần sau gặp lại Lương Mộ Hi thì đã qua Tết, Lương Mộ Hi dường như cũng nghĩ đến chuyện này, đứng trước cửa nói: "Sức khoẻ cậu kém thì thôi đừng đi cùng.
Lần này mình về Đài Loan sẽ đi hỏi thăm tình hình gần đây của Lê Thần." Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: "Sẽ không để Lê Thần biết đâu."
"Mình biết." Tôi mỉm cười, "Vì cậu nói nên mình yên tâm." Tuy ngoài miệng Lương Mộ Hi luôn ồn ào rằng sẽ nói với Lê Thần, nhưng tôi và bản thân cô ấy đều biết, một khi đã hứa thì sẽ không làm như thế.
"Còn nữa, gửi lời hỏi thăm anh Ông giúp mình." Tôi nói.
"Biết biết." Lương Mộ Hi phất phất tay, mặc áo khoác và đeo khăn quàng cổ vào, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ đỏ rực, ánh mắt tựa như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ vẫy tay một cái rồi mở cửa ra ngoài.
Tôi đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy Lương Mộ Hi mở cửa lên xe giữa một vùng tuyết trắng, thong dong rời đi.
Mùa đông ở Vũ Hán đến vừa vội vừa nhanh, ngày nào đó sau khi thức dậy, tuyết đầu mùa đã rơi.
Lúc ấy, tôi đi đến phòng Duy Duy, khi rón rén đẩy cửa bước vào thì thấy Duy Duy đang nằm sấp trên chú gấu bông Lê Thần tặng, mũi vô thức cay cay.
Ban đêm, Duy Duy ngủ rất say, có lẽ vì nhiệt độ hạ thấp, hoặc có lẽ chú gấu bông tạo cho con bé cảm giác an toàn, tôi không rõ vì sao, nhưng tôi biết, Duy Duy rất nhớ Lê Thần.
Khi vừa đến Vũ Hán, Duy Duy từng hỏi tôi: "Mẹ ơi, chừng nào chúng ta trở về?"
Duy Duy vừa lên tiểu học vốn thông minh nhanh nhẹn, thế nên con bé khá nhạy cảm với những thay đổi của môi trường xung quanh.
Tôi đặt tách cà phê xuống, kéo con bé ngồi lên sofa, nghiêm túc nói: "Sẽ có một ngày trở về, nhưng mẹ không thể hứa với con là ngày nào."
"Vậy còn chị?"
Tôi ngẩn ra, thấy khuôn mặt nhỏ của Duy Duy hiện lên vẻ bịn rịn nói: "Lâu rồi con không gặp chị...!Chị có biết con và mẹ đã đi đến nơi rất xa không ạ?"
Dù Duy Duy chỉ là một đứa bé thì tôi cũng không muốn dối gạt.
Sau một lúc nghiêm túc suy nghĩ, tôi nói: "Chị không biết, cho nên sau này phải nói xin lỗi chị."
"Sao chị lại không biết ạ? Vậy không phải chị sẽ rất buồn sao?"
Tôi nhói lòng vì câu hỏi quá thẳng thắn của Duy Duy.
Đúng vậy...!Lê Thần sẽ rất đau khổ, rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải làm thế.
"Mẹ..." Tôi nhẹ nhàng nắm chặt tay Duy Duy, từ tốn nói: "Vì cảm thấy chị sẽ rất buồn nên mới không nói với chị.
Sau này...!khi gặp chị, mẹ sẽ nói xin lỗi."
Duy Duy nghe mà ngơ ngơ ngác ngác, gật đầu rồi