Lúc tỉnh dậy trong phòng cấp cứu, đầu óc tôi mơ hồ, nhất thời không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy cơn đau khắp toàn thân.
Đập vào mắt tôi là trần nhà trắng toát, nhìn sang bên cạnh, lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Xoẹt ——
Tấm màn được vén qua, tôi nhìn về nơi phát ra âm thanh, hình ảnh đầu tiên là đôi bắp chân cân đối trong đôi tất đen dưới làn váy bó, hướng tầm mắt lên trên, một bộ âu phục màu xanh đậm cắt may rất khéo và đứa bé đến gần giường bệnh đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nhớ chiếc mũ cam rực rỡ kia, đó cũng là màu sắc duy nhất tôi nhớ được trước khi bất tỉnh.
Đứa bé nọ trốn phía sau đôi chân cân đối, đôi mắt thật to nhìn tôi chằm chằm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc oà lên.
Vừa mới tỉnh dậy đầu óc hãy còn choáng váng, tôi sững sờ nhìn hai mẹ con trước mặt, có cảm giác rất quen.
“Duy Duy, đến gần một chút, nói cảm ơn chị đi, và xin lỗi nữa.” Người phụ nữ đẩy nhẹ đứa bé, tôi nhìn cô bé siết chặt vạt áo, cơ thể nho nhỏ run rẩy đến gần giường bệnh.
Ánh mắt tôi lướt qua hai mẹ con, vừa thấy khoé môi hơi cong lên của người phụ nữ, tôi bất giác thì thào: “Chị là người ngày đó…”
Là hai mẹ con tôi gặp trên bờ đê ngày đó! Nhận thức được chuyện này khiến tôi thấy thật khó tin, khi vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng thì tôi sực tỉnh bởi tiếng khóc nghẹn của đứa bé, tim như bị véo một cái.
Tôi nhìn những giọt nước mắt bất lực của đứa bé mà không biết nên an ủi thế nào, nhưng cô bé lại sụt sịt nói: “Đau lắm phải không? Xin lỗi chị, không đau, không đau…”
Nước mắt của đứa bé khiến tôi lúng túng, tôi chỉ có thể lắc đầu tỏ ý không sao.
Lúc này người phụ nữ đưa đến một cốc nước ấm, tôi mới phát hiện cổ tay phải của mình quấn một lớp băng gạc dày, thế là chuyển sang dùng tay trái nhận lấy.
“Tôi đút cho em.” Chị ấy đỡ vai tôi, ánh mắt tôi dần di chuyển lên phía trên vai chị ấy, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ.
Vành cốc nhẹ nhàng áp lên môi tôi, tôi hé môi để nước ấm giúp thông cổ họng.
Sau khi uống xong, tôi nhìn xuống đứa bé đang ôm chặt bắp chân người phụ nữ, nói nhỏ: “Em không sao là tốt rồi.”
Đứa bé lắc đầu nguầy nguậy, không biết là đang sợ điều gì, có lẽ tình trạng bất ổn của tôi đã khiến đứa bé ngây thơ này sợ hãi.
Tôi lặng lẽ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, áy náy nói với người phụ nữ: “Xin lỗi, do hôm đấy tôi mải suy nghĩ nên không giảm tốc độ.
Số tiền này từ từ tôi sẽ trả cho chị…”
“Em tên là gì?”
Tôi hơi sửng sốt trước câu hỏi không liên quan lắm của người phụ nữ, thầm nghĩ muốn đòi nợ thì cũng phải biết tên mới được, liền đáp: “Lưu Lê Thần.
Lê trong ‘bình minh’, Thần trong ‘buổi sáng’ buổi sáng bỏ đi bộ Nhật(*).”
(*Tên nhân vật là 刘黎辰, trong đó từ “Thần”辰 giống như từ buổi sáng晨 nhưng không có bộ日ở trên đầu.)
“Tôi tên Hứa Nhân Ninh.” Chị ấy lấy danh thiếp trong túi xách đưa cho tôi, vung vẩy tờ giấy cam kết đồng ý nhập viện trước mắt tôi: “Có bất kỳ yêu cầu gì em có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bồi thường tổn thất cho em.
Ngoài ra, bây giờ em tỉnh rồi, phiền em phối hợp với tôi viết giấy đồng ý nhập viện.” Ánh mắt chị ấy rơi xuống tay phải của tôi, chị ngồi xuống: “Tôi hỏi em trả lời.”
Tôi nhíu mày, sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng không giống lắm so với tôi nghĩ vậy? Dưới ánh mắt thúc giục lặng lẽ của chị ấy, tôi thật thà trả lời từng câu, đến khi chị ấy hỏi đến cột “người liên hệ khi khẩn cấp” tôi lại im lặng, mãi không trả lời được.
Chị ấy ngước mắt lên, nhìn tôi một cách bình tĩnh: “Em có thể viết tên tôi, nếu em không chê.”
Tôi im lặng vài giây, đáp: “Chu Phương Phi, Phương trong hương thơm, Phi trong Vương Phi.” Trong lòng lại thầm xem thường chính mình, sao có thể cho tên một người thân đã hai năm không liên lạc làm người liên hệ khẩn cấp đây? Tôi có tư cách gì mà làm phiền đến dì nữa.
“Cô ấy là gì của em?”
“Dì.” Tôi vừa đáp vừa nhìn danh thiếp trong tay, đọc thầm tên chị ấy trong lòng, cái tên thật hay.
Hứa Nhân Ninh đặt tờ thông tin đã điền lên đùi tôi, tôi đọc lại từng mục.
Thoạt nhìn, chữ chị ấy như rồng bay phượng múa, có phần mạnh mẽ và ít đi một chút mềm mại so với chữ viết nữ giới, nhưng lại hoàn toàn tương đồng với con người chị ấy, không chút sai biệt.
Sau khi kiểm tra xong, tôi quay sang hỏi chị: “Sáng mai tôi có thể xuất viện không?”
Hứa Nhân Ninh lắc đầu: “Em bị đập đầu xuống đất nên bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát —— ”
Tôi ngắt lời chị ấy: “Không sao, bây giờ tôi cũng không thấy có chỗ nào khó chịu, ở một đêm là được rồi.” Nghĩ đến tiền một đêm nằm viện bằng một tuần sinh hoạt phí của mình, sao tôi có thể ở nổi.
“Ở thêm vài ngày không thành