Tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên mang trên mình bộ hắc bào tiến vào trong đại sảnh. Khuôn mặt nhìn có vẻ hiền lành đôn hậu nhưng từ trong ánh mắt và khí khái không khỏi làm cho người ta cảm thấy một khối uy áp và sợ hãi. Trong đại sảnh sớm đã có mười mấy người an tọa 2 bên, có lẽ tất cả vừa rồi còn đang bàn luận sôi nổi nhưng trở nên im lặng hẳn từ khi trung niên hắc bào bước vào. Mọi người đồng loạt đứng lên cho đến khi trung niên hắc bào kia an tọa tại vị trí cao nhất và khẽ ra hiệu mọi người ngồi xuống. Trung niên hắc bào nhìn qua một lượt rồi nói:- có lẽ tất cả mọi người còn đang băn khoăn về lý do ta triệu tập cuộc họp gia tộc lần này?Một lão đạo ngồi bên phải ôm quyền đứng dậy nói:- Bẩm tộc chủ, chúng tôi cũng đã đc trần Tiêu quản gia thông tri qua rồi. Liệu thông tin đó có phải là thật. Chẵng phải còn hơn 50 năm nữa mới đến sao?Dường như câu hỏi này là thắc mắc của toàn thể người trong đại sảnh, tất cả đều nhìn về người có địa vị lớn nhất trông ngóng câu trả lời.- Đúng vậy. Đang lẽ ra kết giới tiên quả này phải 54 năm nữa mới mở ra nhưng cách đây 2 ngày ta thấy trấn bảo do tổ tiên truyền lại đã có dấu hiệu báo trước. Ta cũng đa hỏi qua một số thái thượng trưởng lão ẩn cư sau núi nhưng ko ai biết vì sao cả. Thế nên ta mới mời các vị đến để bàn bạc.Tất cả mọi người đều đăm chiêu, mỗi người đều mang một vẻ mặt trầm tư riêng. Không ai hiểu họ đang suy tính điều gì. Một vị trưởng lão có tuổi ngồi gần tộc trưởng nhất bên trái cất tiếng. Dựa vào chỗ ngồi chắc hẳn địa vị của hắn trong gia tộc không hề nhỏ.- Tộc chủ, theo ta nghĩ chuyện lần này cũng không đáng ngại lắm. Lần kết giới kia mở ra gần đây nhất trần tộc ta cũng không thu hoạch đc nhiều thế nên hơn 200 năm qua tộc chúng ta không có nhiều đột phá đáng kể. Cho nên lần này việc kết giới mở ra sớm có khi lại là vận khí tốt cho gia tộc ta.Trung niên tộc trưởng khẽ nhíu mày đăm chiêu rồi hỏi.- Theo Thiên Tam trưởng lão thì vì sao kết giới lại mở ra sớm như vậy?Trần Thiên Tam dường như đã biết tộc trưởng sẽ hỏi vấn đề này.- Tộc trưởng thiên đạo khó lường không ai nắm rõ đc quy luật của nó. Kết giới trần gia ta từ khi lão tổ tiên truyền lại đã hơn 20 nghìn năm nay cứ 300 năm mở ra 1 lần nhưng trước đến nay không phải không có tiền đề kết giới bị lệch thời gian mở ra.Nhất thời trong đại sảnh truyền ra tiếng bàn luận. Một vị trưởng lão đứng đậy hỏi.- Từ trước đến nay lệch thời gian thương không quá 1 năm cớ sao lần này lại đến 54 năm? Mong Thiên Tam trưởng lão giải thích.- Cái này như ta đã nói Thiên đạo khó lường, nếu như nắm rõ thì sao lại phải ngồi đợi kết giới mở ra mà không phá kết giới luôn.Thiên Tam chậm rãi trả lời. Dương như không ai còn có thắc mắc gì thêm về thời gian, đồng loạt hướng tộc trưởng mong đợi quyết định. Trung niên tộc trưởng cũng ý thức được mọi người đang đợi ý kiến của hắn.- Thôi được có lẽ cũng là phúc của gia tộc ta. Đã là thiên ý thì không thể tránh khỏi. Vấn đề quan trọng tiếp theo là sẽ chọn hài tử nào trấn tọa kết giới?Sau câu hỏi này cả đại điện bỗng dưng im lặng hẳn. Kết giới trần gia vốn dĩ có một ngọc giản mở trận nhưng do gia tộc bất hạnh đã đánh mất cách đây hơn 4 ngàn năm. Kể từ đó vốn tưởng sẽ không bao giờ mở đc kết giới nhưng sau đó 1 vị trưởng lão đã nghĩ ra phương pháp lấy sinh mạng một hài nhi huyết thống trần tộc để trấn tọa thời gian mở trận. Cách làm này có vẻ bất nhân nhưng lợi ích từ kết giới kia mang lại quá mức hấp dẫn thế nên từ lâu người ta coi việc hi sinh mấy hài tử là không đáng kể lắm. Tuy nhiên chọn ra con cái nhà ai lại là một vấn đề khó. Bởi lẽ không ai muốn đó là con cháu của mình cả. Mấy lão ngồi đây là vậy, lợi ích luôn muốn nhiều nhưng lại muốn bỏ ra ít nhất, hơn nữa cái bỏ ra lại là máu mủ, cốt nhục của mình ai lại muốn hi sinh chứ. Mấy vị trưởng lão cũng không phải không có cái khó riêng bởi vì hài tử đc chọn phải mang huyết thống thuần khiết nhất lại là bé trai từ 8 đến 12 tuổi nhưng ít nhất phải tu luyện qua công pháp tu chân. Bỡi lẽ thế nên trước đây có nhiều trưởng lão đã căn thời gian kếy giới mở rồi dặn dò con cháu không sinh hài tử vào thời điểm đó. Nhưng lần này chuyện quá bất ngờ thế nên mỗi trưởng lão không khỏi thầm lo lắng vì mỗi người