Tháng 6, tại thành phố C
Lúc hoàng hôn, mưa rơi tí tách không ngừng, sắc trời tối tăm, mây âm u dày đặc.
Trên đường phố mờ mịt mà mơ hồ, nơi nơi đều yên tĩnh quạnh quẽ.
Ngõ An Hòa lại càng vắng tanh, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cũng chẳng thấy ai.
Khương Vân mới dọn đến căn nhà ở giữa ngõ An Hòa.
Tòa nhà hai tầng cũ nát lộ ra lớp sơn tường bong tróc.
Nơi này nằm ở khu vực các tòa nhà cũ ngoại thành, hằng năm đều tương đối yên tĩnh.
Cho đến lúc trời tối, bên ngoài vẫn mưa không ngừng ngược lại càng ngày càng lớn hơn.
Mới vừa trải qua một lần, Khương Vân không rảnh bận tâm trận mưa kéo dài đáng ghét kia, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, cực lực bình ổn phần rung động bên trong xương cốt.
Ngoài cửa sổ mưa rơi không dứt, hạt mưa bị gió thổi tung bay, nhìn thật phiền lòng.
Hồi lâu, nàng mới cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn rịn mồ hôi mỏng, miễn cưỡng bình ổn thân mình.
Từ trước đến nay gian phòng này đều oi bức dù là ngày mưa bởi cửa sổ không mở, cũng không bật điều hòa, trên giường hai người đều đẫm mồ hôi, nóng bức vô cùng.
Nghe mưa không ngừng kia, Khương Vân vẫn không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì, một hồi lâu nàng nghiêng đầu nhìn nhìn những hạt mưa liên tiếp rơi ngoài cửa sổ.
Phòng không mở đèn, mọi nơi đều tăm tối, chỉ có một chút ánh sáng của đèn đường ngoài ngõ nhỏ từ cửa sổ chiếu vào nhưng không đủ để đem nơi này hoàn toàn chiếu sáng, trong phòng vẫn rất tối.
Nương nhờ ánh sáng mỏng manh, Khương Vân nhìn xuống Lục Niệm Chi nhưng một câu cũng không nói, không biết nàng nghĩ gì.
Nàng nhìn Lục Niệm Chi, người này mảnh khảnh, gầy đến xương quai xanh cũng đều lộ ra, thoạt nhìn cảm giác nói không nên lời, như có như không mà câu lấy tầm mắt người khác không thể dứt ra.
Từ xương quai xanh hướng lên là chiếc cổ thon dài trắng nõn, lại hướng lên là hai bờ môi mím đỏ mọng.
Môi Lục Niệm Chi so với người khác mỏng hơn, có chút ướt át.
Trong ánh đèn le lói nhìn vô cùng gợi cảm.
Khương Vân ái muội không rõ mà sờ mặt nàng, ngón tay từ giữa bụng chuyển đến khóe môi nhưng không sờ lên, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Lục Niệm Chi từ đầu đến cuối tùy ý nàng động, cho đến lúc này mới mở miệng thấp giọng hỏi: "Mệt sao?"
Thanh âm hơi thấp như là cố ý đè nặng, không rõ cảm xúc.
Khương Vân tránh không đáp, không để ý lắm mà nói: "Bên ngoài trời mưa."
"Mưa lớn như vậy, hẳn là không gọi được xe".
Lục Niệm Chi nói, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Mưa bên ngoài ngày càng lớn, bị gió đêm thổi mạnh, bồm bộp rơi vào cửa kính, có vẻ là trong một thời gian ngắn sẽ không tạnh.
Khương Vân trong lòng biết những lời này có ý gì, lại không đáp ứng mà sắc mặt bình thản nhẹ giọng trả lời: "Sẽ tạnh, không mưa suốt đêm được".
Lục Niệm Chi không lên tiếng, đem tay sờ xương sống trên lưng trắng noãn của nàng sau đó ý vị không rõ trả lời: "Đêm nay tôi ở nơi này của cô nghỉ một đêm, sáng mai liền đi".
Lời nói không hề uyển chuyển quanh co mà đi thẳng vào vấn đề.
Khương Vân không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ chớp mắt nhìn.
Hai người bất quá là gặp nhau theo nhu cầu, từng có vài lần không muốn ai biết đến quan hệ này, lại vẫn luôn duy trì khoảng cách nên có, ai cũng đều chưa từng vượt quá, còn chưa đến mức buổi tối ở lại nhà đối phương.
Trước đây khi kết thúc chẳng sợ là hai, ba giờ sáng cũng sẽ không ngủ lại, riêng lần này Lục Niệm Chi đã mở miệng.
Khương Vân nhìn không thấu người này, đoán không ra tâm tư đối phương.
Nàng cùng Lục Niệm Chi biết nhau bảy, tám năm nhưng trước khi phát sinh quan hệ đều ít giao lưu, một chút đều không hiểu biết đối phương.
Ngày thường ở bên ngoài gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào nhẹ hoặc gọi tên một tiếng, không hơn.
Lục Niệm Chi là bạn từ bé đến lớn của Tần Chiêu.
Mà Tần Chiêu lại là bạn gái của Khương Vân, kết giao tám năm.
Đến bây giờ Khương Vân cũng không hiểu bản thân mình như thế nào mà lại lăn lộn cùng người này.
Do trả thù Tần Chiêu ngoại tình, do chính mình không thể khống chế hay vẫn là nguyên do khác?
Lần đầu tiên là Lục Niệm Chi chủ động, nàng trong lòng có chút kháng cự nhưng không đẩy người này ra, sau đó liền cứ như vậy phát sinh.
Lúc đó là ở trong phòng nghỉ tại cửa hàng của Lục Niệm Chi, nơi chật hẹp bức bối, ánh đèn le lói, cũng giống lần này chạng vạng, trên đường còn có người tới lui.
Hai nàng quan hệ cứ vậy chệch đường ray, dây dưa không rõ đến bây giờ.
So với lúc đầu còn lạ lẫm, hiện tại hai nàng một chút đều không xa lạ.
Chiều nay chỉ là trùng hợp gặp, Lục Niệm Chi thuận đường đưa Khương Vân về sau đó liền theo lên lầu.
Khương Vân có chút mệt, liền thôi suy nghĩ, tùy tay đem áo sơ mi đã cởi ra trước đó mặc vào, từ bên người Lục Niệm Chi bước xuống giường, chân trần giẫm trên sàn gỗ hướng bàn bên kia đi đến.
Nàng có chút khát nước, đổ chén nước tự mình uống lại quay đầu hỏi: "Uống nước không?"
Lục Niệm Chi ừ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, thuận tay mở đèn bàn trên tủ đầu giường.
Đèn bàn kiểu cũ, đã dùng nhiều năm, phát ra ánh sáng tương đối mỏng manh, dường như có thể hư bất cứ lúc nào.
Bất quá có ánh đèn, tầm mắt có thể nhìn đến nơi kia càng lộ vẻ nhu hòa.
Khương Vân bên này quanh thân như mạ thêm một tầng vần sáng, từ phía sau nhìn đến cũng một phen ý nhị.
Nàng mặc là áo sơ mi của Lục Niệm Chi, vốn được ủi bằng phẳng giờ có hơi nhàu nát.
Khương Vân không cao, mặc áo của nàng, vạt áo vừa vặn che phủ mông, hơi động một chút liền lộ ra địa phương vốn cần phải che.
Dáng người nàng cũng không tồi, đường cong có lồi có lõm, rất có hương vị nữ nhân trưởng thành, như vậy ăn mặc lại dưới ánh đèn mờ, thấp thoáng có thể thấy được vòng eo mảnh khảnh bên dưới lớp áo.
Ý thức Lục Niệm Chi nhìn mình không rời, uống nước xong Khương Vân đổi ly rót đầy nước đem đến cho người này.
Lục Niệm Chi duỗi tay tiếp nhận, nói cảm ơn, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hỏi: "Cô từ chức?"
"Ai nói?" Khương Vân hỏi lại
"Không ai cả".
"Tháng trước xin từ chức, ngày hôm qua đem công việc bàn giao lại, cũng hoàn tất thủ tục."
"Sau này cô tính làm gì?" Lục Niệm Chi uống hóp nước liền đặt ly xuống.
Khương Vân