Tác phẩm: TÂN HOAN
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
QT: Mạt Mạt (bhtt.vn)
Editor: Hàn Mạch Tuệ - Beta: Thích Đủ Thứ
=================
Hai người ở trên sô pha ôn tồn hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng cũng còn quy củ.
Chỉ ôm hôn, kề sát nhau ái muội chứ cũng không nháo ra cái gì.
Bất quá chỉ vậy nhưng Khương Vân cũng bị Lục Niệm Chi làm cho động tình, nhịn không được cúi đầu hôn.
Có lẽ đã nhiều lần thân mật như vậy, quá mức hiểu nhau, Lục Niệm Chi tổng có thể tìm được yếu điểm của nàng, câu lấy nàng luân hãm.
Nàng đang ngồi quỳ, hai chân kẹp hai bên, đôi tay ôm vai Lục Niệm Chi, lát sau chuyển sang ôm cổ cô bám vào.
Tay Lục Niệm Chi chôn trong làn tóc còn hơi ẩm ướt của nàng, trấn an mà vuốt nhẹ nhàng.
Khương Vân môi đỏ khẽ mấp máy, giọng như nỉ non: "Lục Niệm Chi..."
Lục Niệm Chi ở khóe môi nàng hôn hôn: "Ừm".
Thời tiết thành phố C hay biến đổi, buổi sáng còn oặt trời chói chang oi bức muốn chết mà buổi chiều đã âm u xám xịt, còn nổi gió, bộ dáng tùy thời đều sẽ mưa.
Bất quá dự báo thời tiết nói hôm nay trời đầy mây nhưng không mưa.
Lúc thức ăn giao tới thời gian đã không còn sớm, cơm nước xong Khương Vân như cũ không rời đi, hẳn là ở lại.
Buổi chiều hai người ai làm việc nấy.
Khương Vân cùng Hà Dư nói chuyện phiếm, Lục Niệm Chi xử lý phiền toái bên văn phòng làm việc.
Nhà thiết kế giao bản thảo không đúng hạn, kế hoạch hôm nay phải cho ra mẫu sơ thảo đến giờ cũng chưa hoàn thành, dây dưa cả ngày.
Khương Vân vãn mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, chân thon dài do nằm nghiêng trên sô pha nên hiển lộ ra.
Lục Niệm Chi nói điện thoại với cấp dưới một hồi liền đến ban công nói, còn đem cửa hông đóng lại, dáng vẻ không muốn quấy rầy Khương Vân.
Từ cửa sổ sát đất bằng kính nhìn thấy người này sắc mặt ủ dột, Khương Vân không vết tích mà nhìn nhìn mấy lần.
Lục Niệm Chi khi nghiêm túc thì phi thường lạnh lùng, ít nói ít cười, nhìn bộ dáng có vẻ là đang trách mắng nhà thiết kế kia, đang gọi người tìm phương án khác bổ sung kế hoạch.
Nàng rất bình tĩnh, cho dù xảy ra vấn đề đột xuất cũng không hoảng loạn, từ đầu đến cuối đều thong dong bình tĩnh.
Khương Vân không tự chủ bị phân tán lực chú ý, bất động thanh sắc lắng nghe, mắt còn nhìn chằm chằm di động mà thần trí lại phiêu xa nên đánh chữ có phần chậm lại, một hồi lâu mới trả lời tin wechat.
Muộn một tí Lục Niệm Chi đi ra ngoài một chuyến, phòng làm việc bên kia có việc cần nàng xử lý, nàng vội vàng ra cửa chỉ cùng Khương Vân nói một tiếng liền đi, hơn nửa đêm cũng chưa trở về.
Khương Vân không nhắn tin hỏi càng không gọi điện thoại quấy rầy đối phương, một mình ở nhà đợi luôn cùng Hà Dư, Nguyên Nhược bọn họ trò chuyện luyên thuyên.
Bữa tối tùy tiện ăn chút gì đối phó, thời gian không sai biệt lắm liền lên giường ngủ cũng không biết là ngủ vào lúc nào.
Thẳng đến rạng sáng lúc nàng ngủ thật trầm, Lục Niệm Chi rốt cục đã trở về, sột sột soạt soạt thu thập một hồi liền lên giường, đem nàng từ phía sau ôm lấy, hoàn toàn không có ý tứ để nàng yên ổn ngủ một giấc.
Khương Vân từ trước đến nay ngủ tương đối nông, dù người này động tác nhẹ nhàng cỡ nào nàng vẫn bị đánh thức.
Nàng mơ mơ màng màng không mở mắt, biết là ai nên yên tâm, lúc đối phương kề sát vào lưng mình thì hơi nhúc nhích coi như đáp lại.
Lục Niệm Chi ở sau cổ nàng hôn hôn, ôm sát, nhỏ giọng hỏi: "Chờ thật lâu hảử?"
Khương Vân quá mệt, hai mắt nhắm nghiền không có đáp lại, hồi lâu mới giật giật, mệt mỏi mà nói: "Không có..."
"Hồi chiều có việc gấp, xã giao cả buổi cũng chưa bàn xong, trì hoãn thời gian".
Lục Niệm Chi giải thích.
Bóng đêm thâm trầm vô biên, trong phòng tối đen, Khương Vân có thể cảm nhận được hô hấp người này dừng bên tai mình, mềm mại cùng ôn nhu nhưng trước sau không đáp, chờ đến khi sắp vào giấc ngủ lần nữa mới nói: "Không chờ chị".
Thanh âm cực nhẹ cực thấp, nhỏ đến căn bản không nghe thấy dường như nói cho chính mình nghe.
Thời gian kế tiếp Khương Vân ngủ thật sự trầm, ngủ một giấc tới sáng cũng chưa tỉnh, nàng nằm mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, một số chuyện nàng cật lực níu giữ nhưng không thể làm nàng tiếc nuối.
Nhưng mơ thì chung quy là mơ, ngủ một giấc dậy những cảnh trong mơ liền mơ hồ không nhớ rõ, cố gắng thế nào cũng không nhớ ra.
Thời tiết tháng sáu luôn biến đổi thất thường, mấy hôm âm u rồi nắng nay lại bắt đầu mưa.
Năm nay thành phố C mưa nhiều hơn so với năm rồi, thỉnh thoảng lại tí tách rơi làm người ta trở tay không kịp.
Khương Vân ở nhà Lục Niệm Chi hai ngày một đêm.
Chạng vạng hôm nay quay về ngõ An Hòa.
Tần Chiêu hai ngày liên tiếp đến đây chờ không được liền có việc không thể tiếp tục.
Hôm qua cũng không đến đây.
Khương Vân trở về gặp hàng xóm, bác gái nhìn thấy nàng liền cười tủm tỉm mà nói: "A Vân, có bạn đến tìm con, thường ghé lại đây, nói là không thể liên hệ với con, nhắn là nếu con quay về thì gọi cho cô ấy".
Khương Vân lớn lên tại ngõ An Hòa, hàng xóm láng giềng chung quanh đều biết nàng nhưng đối với Tần Chiêu thì không rõ, cũng không biết hai nàng đã từng có quan hệ gì, thấy Tần Chiêu thành tâm như vậy tìm tới còn tưởng rằng có việc gì quan trọng.
Mọi người đối với Tần Chiêu thật nhiệt tình, còn chủ động nhắn dùm.
Ở trước mặt người khác Khương Vân sẽ không để lộ chuyện gì, còn hòa khí đáp: "Dạ, cảm ơn dì Châu"
Dì Châu vui vẻ cười cười, lúc sau lại lôi kéo nàng nói chuyện phiếm vài câu, đều là chuyện trong nhà.
Khương Vân khẳng định sẽ không liên hệ Tần Chiêu, chỉ là khách sáo đáp lại để không mất ý tốt của dì Châu.
Trở về nhà, nàng đem trên lầu dưới đất dọn dẹp một hồi rồi lái xe đi trung tâm thương mại gần nhất mua vật dụng hằng ngày.
Dọn tới đây chưa bao lâu, rất nhiều đồ dùng đều không có, nhớ cái gì cần dùng thì mua, dù sao cũng có thời gian, vừa đúng lúc có thể đi dạo bên ngoài một chút.
Bởi vì thời tiết có mưa nhỏ, lái xe tương đối chậm thêm thời gian đã không còn sớm, chờ tới lúc đến được trung tâm thương mại thì trời đã tối.
Khương Vân cũng không vội, nhìn đồng hồ tính thời gian đi vào, chỉ là khéo thật, ở bên trong liền đụng phải Hứa Tri Ý cùng một người bạn của Tần Chiêu.
Vị bằng hữu kia cùng Khương Vân cũng không quá hợp mắt.
Là kiểu bình thường gặp cũng không chào nhau.
Người kia ban đầu là cùng Tần Chiêu hợp tác mở công ty nhưng sau đó lại đi ăn máng khác.
Khương Vân chưa từng nghĩ lại ở đây gặp phải hai người này, càng không nghĩ hai người trước mặt bình thường bộ dáng là không quen biết nhau vậy mà hôm nay lại hẹn nhau đi dạo phố.
Ngày mưa, trời lại tối rồi, trung tâm cũng không có quá nhiều người.
Lúc Khương Vân nhìn thấy hai người nọ thì Hứa Tri Ý bên kia không xa cũng thấy nàng, ý cười trên mặt nháy mắt liền đông lại, ánh mắt cũng trở nên ý vị sâu xa.
Cô ta nhìn Khương Vân, sau một lúc mới không tình nguyện mà thu lại thần sắc cứng đờ, khôi phục bộ dáng vừa rồi còn chủ động hô lên: "Chị Vân"
Vừa nói vừa kéo người bạn kia hướng Khương Vân đi đến.
Vị kia nghiễm nhiên không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Khương Vân, có lẽ là biết chút nội tình hoặc tự mình phát hiện manh mối, nàng ta thoạt nhìn có điểm xấu hổ, có loại cảm giác làm chuyện trái lương tâm bị người bắt gặp.
Nàng ta cũng chưa cùng Khương Vân chào hỏi, ngoài cười nhưng trong không cười, hẳn là nghĩ muốn nhanh chóng rời đi nhưng bị Hứa Tri Ý nắm cánh tay không đi được.
Khương Vân trên mặt không mặn không nhạt, đem động tác nhỏ thu vào đáy mắt, nghe Hứa Tri Ý vẻ mặt hồn nhiên mà gọi mình cũng không đáp, nâng nâng mí mắt nhìn hai người.
Nàng đối với người ngoài tính tình tốt, ôn hòa những sẽ không như vậy đối với Hứa Tri Ý cùng người kia.
Cảm giác được nàng lãnh đạm cùng như có như không chán ghét, biểu tình Hứa Tri Ý có điểm hạ nhưng che dấu rất tốt, khéo léo hào phóng đi tới, lại mở miệng hỏi: "Trời tối rồi, chị Vân tỷ một mình đến trung tâm thương mại để mua sắm hay hẹn bạn?"
Ngữ khí nhu nhu, phảng phất cùng Khương Vân quen biết thật thân, hoàn toàn không có cảm giác lúc trước nhắn tin không thoải mái.
Ngày đó Khương Vân không để ý tin nhắn nàng ta, nàng ta cũng thôi không hẹn Khương Vân, Khương Vân còn tưởng đây là không còn sức nhẫn nại, biết khó mà lui, ai biết đêm nay gặp phải lại khách khí như vậy.
Khương Vân không nhanh không chậm đáp: "Ở gần đây nên rảnh thì tới đây dạo".
Ngữ điệu bằng phẳng, không có nửa điểm phâp phồng.
Người bình thường nghe lời này sẽ không cảm thấy vấn đề gì, là câu trò chuyện rất bình thường thôi nhưng ở trong tai Hứa Tri Ý lại không phải như vậy.
Nàng trong lòng rõ rành rành Khương Vân cùng Tần Chiêu chia tay, càng biết rõ Tần Chiêu gần đây làm gì, một ngày không biết bao nhiêu lần chạy tới đây tìm Khương Vân.
Nàng đối với cách làm của Tần Chiêu có bất mãn, ghen ghét muốn phát bệnh nhưng vì cục diện mà chịu đựng.
Hiện tại nghe được Khương Vân nói lời này cho rằng đây là cô cố tình cường điệu việc Tần Chiêu chạy đi tìm mình, là Khương Vân muốn trào phúng mình, biểu tình lập tức duy trì không được, phảng phất xuất hiện vết nứt, tùy lúc đều có thể để lộ ra sự giả dối đằng sau.
Cực lực bình phục hồi lâu, Hứa Tri Ý mới miễn cưỡng tìm về lý trí, cười cười nói: "Phải không, trước đây em chưa nghe nói qua, hôm nay em chỉ đến đây đi dạo, vừa đúng lúc gặp chị".
"Khu này cũng không lớn, muốn đụng phải cũng không khó".
Khương Vân không theo ý nàng ta mà nói, cố ý không cấp cho nàng ta bậc thang.
"Hứa tiểu thư đêm nay thế nào mà đến tận đây? Có chuyện gì quan trọng muốn làm sao?"
Hứa Tri Ý ở khu trung tâm, cách nhà Khương Vân cùng Tần Chiêu không xa, lái xe chừng mười phút là đến nhưng cách bên này khá xa, ít nhất phải một giờ lái xe.
Loại người như Hứa Tri Ý được nuông chiều từ bé, đột nhiên chạy tới khu ngoại thành này cũng không biết tột cùng muốn làm gì, dù sao cũng không có khả năng chỉ cùng bằng hữu bạn Tần Chiêu lại đây dạo phố.
Khương Vân nhẹ nhàng liếc nhìn nàng, bình tĩnh chờ nàng trả lời.
"Không phải", Hứa Tri Ý không lộ thanh sắc mà nói, "Chỉ là lâu lắm không đến đây, vừa lúc chị Tưởng Mẫn mời dùng cơm nên đến".
Tưởng Mẫn nàng ta chính là bị kéo đến đây!!!
"Ăn xong rồi?" Khương Vân hỏi.
Bị hỏi câu không thể hiểu được, Hứa Tri Ý sửng sốt, chột gật đầu "Vừa mới ăn xong đi ra".
"Vừa vặn kịp lúc đi dạo phố quanh đây.
Tôi không quấy rầy các người, còn có việc, đi trước".
Khương Vân dứt khoát nói xong thật sự muốn rời đi.
Hứa Tri Ý giật mình sau đó buông Tưởng Mẫn ra ngăn nàng lại, cũng không quanh co, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe mà nói; "Nếu hiện tại chị rảnh, có thể cùng em nói chuyện không?"
Tưởng Mẫn đứng một bên quả thực xấu hổ, đứng một chỗ nhìn suy nghĩ không biết nên ở lại hay rời đi, chần chờ một lát lấy cớ đi WC nói rời đi một lát rồi quay lại, sau đó xoay người đi mất, chừa lại Khương Vân cùng Hứa Tri Ý hai người giằng co.
Tưởng Mẫn vừa rời đi, Hứa Tri Ý cũng không còn cần khắc chế, rất rõ ràng ý tứ không đạt mục đích sẽ không nhượng bộ, nàng ta yên lặng nhìn Khương Vân, đôi môi điểm son đỏ khẽ mấp máy, trang điểm tinh tế trên mặt lộ vẻ cứng đờ.
Nàng là tiểu thư nhà có điều kiện, từ nhỏ đã được sủng nào có chịu quá loại đối xử này, nhịn một lát liền không cố được nữa.
Khương Vân cũng sẽ không quan tâm đến nàng, hai tay trực tiếp giơ lên ngăn trước mặt, ngữ khí lạnh lùng mà nói: "Hứa tiểu thư đừng chặn đường".
Hứa Tri Ý lại giống như nghe không hiểu, cố ý nghiêng người ngăn trở đường đi Khương Vân, làm Khương Vân phải dừng bước.
"Nửa tiếng là được, chúng ta nói chuyện một chút".
"Không rảnh".
Khương Vân lập tức đáp.
"Đêm nay nếu không rảnh thì có thể hẹn hôm khác", Hứa Tri Ý chưa từ bỏ ý định.
Khương Vân nghiêng đầu nhìn lại,