Tác phẩm: TÂN HOAN
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
Nguồn QT: Mạt Mạt (bhtt.vn)
Editor: Hàn Mạch Tuệ - Beta: Thích Đủ Thứ
=================
Chương 19
Cửa sổ trên lầu còn mở, thỉnh thoảng mang theo gió bên ngoài rót vào, vị trí hai người đứng không có chỗ ẩn nấp, nghiêng người nhìn xuống chính là phía sau nhà, chỉ cần có người ngẩn đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng hai nàng ôm nhau.
Khương Vân trong lòng giật mình, một tay Lục Niệm Chi ấn trên lưng cô, một tay cùng cô mười ngón tương khấu, không cho nàng đường lui.
Người này ngón tay thon dài sạch sẽ, đốt ngón tay tinh tế, bàn tay so với Khương Vân có chút lớn, lập tức có thể đem tay Khương Vân bao lấy, lòng bàn tay nàng nóng rực.
Khương Vân không tự chủ nắm chặt tay, cùng lúc đó bắt được tay đối phương.
Lục Niệm Chi ôm cô, đem cô hướng về bên cạnh nửa bước bước, như vậy người dưới lầu nhìn lên sẽ không thấy được.
Cảm nhận được mu bàn tay không ngừng bị ma sát, lông mi Khương Vân run rẩy.
Tay Lục Niệm Chi nắm thật dùng sức, giống như muốn bóp nát tay cô, đem lạnh lẽo mu bàn tay đều xoa đỏ.
Khương Vân bị làm cho có điểm đau nhưng không có muốn tránh thoát mà là ngẩng đầu nhìn nàng.
Lục Niệm Chi có điểm ác liệt, không những không dừng lại mà đổi thành nắm ngón tay cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón giữa Khương Vân.
Cực kỳ ái muội.
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, hành vi thân mật một chút cũng không có nhưng Khương Vân lại không khống chế được mà lỗ tai nóng lên.
Cô không tính toán thật đem dây buộc tóc lấy lại, ngập ngừng một lúc, cố tình xem nhẹ hành vi người này mới làm, sửa miệng nói: "Chị còn không đi xuống?"
Lục Niệm Chi nói: "Không vội".
"Bọn họ đều ở bên dưới chờ, lát nữa sẽ đi tìm chị".
Khương Vân nhẹ giọng nói.
Lục Niệm Chi như là không nghe thấy, đáp: "Chờ bọn họ rời đi trước rồi tối nay tôi đưa em trở về".
"Không cần".
Khương Vân nói, cảm thấy lòng bàn tay nàng càng thêm nóng vì thế rụt rụt ngón tay, không ngờ hơi động một tí đã bị nắm càng chặt, đối phương đem tay cô hoàn toàn nắm lấy, như có như không mà vuốt ve.
Cô dừng một chút, hơi thở thơi cứng lại, định thần mới tiếp tục: "Tôi lái xe tới nên tự mình trở về".
"Em uống rượu", Lục Niệm Chi nói.
Kỳ thật Khương Vân chỉ uống hai ba hớp bia, nghỉ một lát là được.
Tí nữa hoàn toàn có thể lái xe về, cô không lên tiếng, không biết đáp ứng hay cự tuyệt.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, vừa ngước đầu lên có thể đối diện nhau, hô hấp cũng triền miên hòa lẫn, tuy hai mà một.
Bởi vì khoảng cách rất gần, hai nàng đều có thể cảm nhận mỗi động tác cùng hơi thở đối phương.
Lục Niệm Chi không uống rượu.
Nàng là dì của Lục Thời Tinh, là chủ nhà.
Hôm nay là tiệc của Lục Thời Tinh, nàng hẳn là nên cùng bằng hữu uống rượu mới đúng nhưng nàng không uống.
Hiện tại nàng hẳn nên ở bên dưới bồi những người đó nhưng lại không để tâm mà đi lên lầu.
Khương Vân sẽ không cố tình đi tìm hiểu tâm tư của nàng cho dù cảm giác được một tia ý vị sâu xa không bình thường vẫn không đáp lại.
Nàng chỉ an tĩnh mà nhìn Lục Niệm Chi, môi hồng nhuận mấp máy, muốn nói lại thôi.
Hai nàng cứ bên nhau như vậy, cơ hồ môi kề môi, chỉ cần Lục Niệm Chi cúi thấp một chút hoặc cô hướng lên một chút lập tức có thể chạm môi đối phương.
Trên người Lục Niệm Chi có một mùi hương mát lạnh nhàn nhạt.
Ở chung mấy ngày, Khương Vân đối với hương nước hoa này đã sớm quen thuộc, cô không tự giác nắm lấy góc áo Lục Niệm Chi, động tác cực nhẹ cũng chưa làm đối phương cảm giác được.
Hậu viện dưới lầu, đám người Trương Dịch nói chuyện âm thanh không nhỏ, đều truyền đến trên lầu.
có người hỏi: "Niệm Chi đâu, sao đột nhiên đâu mất rồi?"
"Vừa rồi không phải còn ở đây sao, có phải hay không đi phòng khách phía trước?"
Trương Dịch nói: "Chắc đi lấy gì đó, chờ lát nữa xuống tới".
Những lời này tất cả đều truyền rõ ràng vào tai Khương Vân, nàng nhấp nhấp môi rồi nhỏ giọng nói: "Chị đi xuống trước..."
Lục Niệm Chi ừ một tiếng không không có ý tứ muốn buông tay, nàng hạ thấp ánh mắt bình tĩnh nhìn Khương Vân, ánh mắt thật sâu.
Trong chốc lát thế nhưng nắm lấy cằm Khương Vân nâng lên.
Khương Vân ngẩn người, không nghĩ tới cô sẽ làm vậy, không tự giác mà nhúc nhích ngón tay, tùy ý để người này cưỡng đoạt hơi thở của mình.
Ban đầu khi phát sinh quan hệ, hai người tương đối lạnh lùng xa cách.
Nếu không phải thời điểm động tình cố ý lấp kín môi Khương Vân thì còn lại hai nàng cơ hồ không hôn môi.
Hành vi như vậy quá mức thân mật, hô hấp hai người khó chia lìa, có thể cảm nhận biến hóa lẫn nhau.
ban đầu là vững vàng hô hấp sau đó liền không xong, có chút dồn dập, từ chậm rãi trở nên loạn nhịp...!
Vì đối phương mà không thể bình tĩnh, ý thức tự kiềm chế cùng lý trí trở thành hư vô...!Tình cảm lan tràn, rung động như sóng triều vỗ ướt bờ cát mềm, một chút lại một chút thâm nhập.
Lục Niệm Chi gần đây số lần chủ động hôn cô nhiều lên, thỉnh thoảng lại hôn, ở nhà cũ, ở hành lang quán bar, dưới tàng cây bên ngoài quán rượu, lại lúc này, đã không nhớ rõ rốt cuộc bao nhiêu lần.
Khương Vân lúc đầu không quá thích ứng nhưng dần dần tiếp nhận.
Như giờ phút này, một khắc trước còn thúc giục người ta mau đi xuống ngay sau đó lại không đẩy đối phương ra mà tiếp nhận nụ hôn này.
Trong thời khắc chạng vạng hương vị yên tĩnh, mang theo chút nôn nóng, đem những khúc mắc không nói rõ hòa tan.
Khương Vân không nói với ai mình ở trên lầu, cũng không nói mình ở phòng này nhưng Lục Niệm Chi vẫn tìm được.
Nàng biết người này không phải đi lấy đồ gì cả chỉ là tìm cớ đi lên xem mình.
Hai người hôn thật lâu, lâu đến ngoài cửa truyền đến rất nhỏ tiếng bước chân......Có người lên đây, không biết tới làm gì, có lẽ là lên tìm Lục Niệm Chi.
Tuy rằng cửa đã khóa trái nhưng Khương Vân vẫn trong lòng căng thẳng.
Cô muốn đẩy người trước mặt ra nhưng Lục Niệm Chi trước đem tay đặt ở sau ót nàng không cho tách ra.
Khương Vân thấp thấp ngâm thanh, môi đỏ ướt át nửa khép nửa mở muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng đã bị đối phương nuốt lấy toàn bộ lời nói.
Nàng chỉ hơi mở to mắt, không tự chủ duỗi tay nắm chặt góc áo người này.
Tiếng bước chân ngày càng gần...!
Kỳ thật biệt thự cách âm hiệu quả không tồi nhưng trong lối đi nhỏ thì tiếng bước chân trở nên nặng chút, cho dù đóng cửa lại có một khoảng cách nhất định vẫn có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ.
Gian phòng này nằm ở bên trái cuối lối đi nhỏ.
Ngoài cửa người đến cuối lối đi dừng lại, nghe thanh âm tựa hô không chỉ một người.
Quả nhiên chỉ lát sau bên ngoài truyền đến âm thanh đang nói chuyện với nhau.
Khương Vân không khỏi tim đập nhanh, cả người cứng đờ, không phải sợ hãi mà là bất an.
Giống như bức tường dày kia cùng cánh cửa bỗng trở nên mỏng manh, tùy thời đều có thể bị đâm thủng.
Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, cô không khỏi phân tâm.
Lục Niệm Chi đối với việc này tỏ ra bất mãn, giơ tay nhẹ nắm cằm cô rồi chuyển đến bên má lại chậm rãi dời về sau tai, như có như không mà xoa.
Lúc đó bên ngoài trời đã tối hẳn, màn đêm bao phủ, dưới lầu không biết sáng đèn từ khi nào.
Trong phòng lại tối đen nhưng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.
Ánh đèn từ hậu viện theo cửa sổ truyền vào, tuy mỏng manh nhưng miễn cưỡng có thể chiếu được đại khái vị trí đồ vật trong phòng.
Lục Niệm Chi rốt cuộc kết thúc nụ hôn này nhưng không thối lui.
Nàng nâng mông Khương Vân đem người ôm đến đặt trên bàn gần đó, hoàn toàn không cố kỵ ngoài cửa có người.
Khương Vân không bình tĩnh được như nàng.
Thời điểm bị bế lên nháy mắt hết hồn, không chút nghĩ ngợi liền nắm chặt cánh tay nàng đồng thời bám lấy vai không buông, hai chân cứng đờ câu lấy cho đến khi bị đặt trên bàn mới hơi chút thả lỏng.
Cô không dám mở miệng nói chuyện sợ bị bên ngoài nghe thấy, Chỉ giương mắt nhìn Lục Niệm Chi.
"Không có việc gì...." Lục Niệm Chi tiếng đến bên tai cô cực nhẹ thanh âm nói.
Lỗ tai thoáng chốc có chút ngứa, hơi thở như có như không lướt qua, Khương Vân khắc chế không được liền hơi ngưỡng ra sau.
Lục Niệm Chi đem phản ứng của cô thu vào mắt, không chỉ không có nửa điểm thu liễm còn sáp lại gần khóe miệng cô hôn hôn.
Nghe bên ngoài còn tiếp tục có tiếng nói chuyện, Khương Vân lại lui về sau không cho người này chạm vào.
Lục Niệm Chi lại không quá tự giác lại lần nữa tiến lên, trực tiếp hôn.
Cũng vào lúc này Khương Vân tinh tường nghe bên ngoài người nào đó đột nhiên hô lên: "A Chiêu, nơi này".
Đèn ở lối đi bỗng nhiên bị âm thanh làm sáng lên, ánh đèn từ khe cửa lọt vào chiếu vào vào một vệt sáng.
Tần Chiêu lên đây, ở hậu viện uống không ít rượu nên lên để hít thở không khí.
Khương Vân nghe được tiếng Tần Chiêu nói chuyện, hẳn là cùng người kia nói chuyện.
Những người này lên đây, ít nhất cũng mười phút mới xuống, thậm chí càng lâu hơn.
Khương Vân sống lưng cứng đờ, động tác đều chậm lại, Lục Niệm Chi hôn chính mình cũng chưa đáp lại.
Nhưng Lục Niệm Chi lại thêm làm càn, kết thúc nụ hôn bắt đầu mười phần nhẫn nại mà hôn khóe môi, bên má...!Còn giúp cô đem sợi tóc vén ra sau tai, tiếp theo mang nhiệt khí mà chạm chạm vành tai cô.
Cô không trốn tránh, không kháng cự chỉ là vòng tay trên vai đối phương chặt thêm chút, chung quy vẫn có điểm kiêng kỵ.
Tần Chiêu đang nói chuyện, Khương Vân đối với thanh âm này quá mức quen thuộc.
Cho dù không nghe rõ ràng đang nói gì nhưng lại có thể chính xác phân biệt được.
Có lẽ là thính lực quá tốt, có một khắc Khương Vân nghe được giọng nam nhân khá lớn đang hỏi Tần Chiêu quan hệ cùng Hứa Tri Ý, cụ thể cái gì cô không nghe rõ nhưng xác định là đang nói Hứa Tri Ý.
Lục Niệm Chi hẳn là cũng nghe được, dùng môi mình ở thái dương cô chạm chạm, nói: "Đậu Ninh Thành muốn tới thành phố C".
Khương Vân không biết ai là Đậu Ninh Thành, có chút khó hiểu.
Lục Niệm Chi giải thích: "Bác Hứa thật coi trọng hắn, muốn hắn tới đây để xem Hứa Tri Ý".
Nói vậy Khương Vân liền hiểu.
Cô nhớ lại từ nơi Trương Dịch nghe nói Hứa Tri Ý có đối tượng có khả năng sẽ đính hôn.
Nghiêm túc ý nghĩa chính là hai người không đàm luyến ái quan hệ mà đối phương được Hứa gia coi trọng, được coi như là con rể được chọn trong tương lai của Hứa gia.
Hai người trong tương lai là được hai bên gia đình hợp tác liên hôn.
Bất quá Khương Vân không rõ ràng Tần Chiêu thế nhưng lại có thể có quan hệ cùng Đậu Ninh Thành.
Người bên ngoài nói như vậy thì hẳn quan hệ của Tần Chiêu cùng Đậu Ninh Thành hẳn là không tệ.
Thật là loạn.
Nghe mấy cái này Khương Vân không biết nên phản ứng như thế nào, thật lâu sau khẽ ừ một tiếng.
Lục Niệm Chi đem mỗi một động tác nhỏ của cô đều thu vào mắt.
Không tiếp tục nói thêm gì chỉ dùng đầu ngón tay ở trên vành tai cô chạm khẽ.
Lúc sau bên ngoài nói thêm chút gì đó Khương Vân cũng không nghe rõ.
Trời ngày càng tối, ánh sáng trong phòng trở nên âm trầm.
Cô cảm nhận được chính mình lại bị Lục Niệm Chi ôm lên, chỉ có thể tùy theo cái ôm của đối phương mới có thể không rơi xuống.
Lục Niệm Chi lại sát gần đến cô, liên tục hôn môi không dứt.
Tần Chiêu bọn họ khi nào thì xuống lầu Khương Vân cũng không rõ ràng lắm.
Dù sao cuối cùng cô cả người đều bị đè ở góc tường, đứng cũng không vững.
Đêm nay Lục Niệm Chi không thể nào đưa cô về ngõ An Hòa.
Lát sau thực sự có người đi lên tìm Lục Niệm Chi.
Chờ những người này kết thúc tụ hội nàng cũng không sai biệt lắm phải rời đi.
Khương Vân lái xe trở về cũng chưa nói Lục Niệm Chi một tiếng.
Màn đêm buông xuống, Khương Vân nằm trên giường có chút ngủ không được.
Suy nghĩ lộn xộn, nghĩ rất nhiều việc, băn khoăn rối thành một đoàn không thể giải rối làm nàng thật khuya mới có thể ngủ.
Bất quá dù buổi tối ngủ muộn như vậy nhưng hôm sau vẫn thức dậy như bình thường, phảng phất như chưa phát sinh chuyện gì.
Hai ngày sau thời tiết đều nắng đẹp, thành phố C nhiệt độ không khí luôn cao.
Nhiệt độ hơn ba mươi nhưng dự báo thời tiết nói mấy ngày tới sẽ còn cao hơn.
Khương Vân sợ phơi nắng.
Hai ngày nay cũng chưa ra khỏi cửa.
Chỉ có hôm nay buổi tối đi đại học C gần đó tìm Hà Dư.
Bất quá cũng không đi lâu, hơn chín giờ rưỡi liền lái xe trở về.
Không biết vì sao Tần Chiêu đột nhiên không có tin tức.
Không phải Khương Vân đặc biệt chú ý người này mà là cảm thấy kỳ quái.
Ngày đó ở biệt thự của Lục Niệm Chi, dáng vẻ kia của Tần Chiêu là không cam lòng, hẳn là không như vậy yên