Khương Vân tính nết ôn hòa, không hùng hổ dọa người, cho dù là đối với Tần Chiêu.
Nàng nói chuyện ngữ điệu quá mức bình thản, dường như mâu thuẫn phía trước đều không tồn tại, cái gì cũng chưa hề phát sinh.
Thái độ trước sau như một làm Tần Chiêu sinh ra ảo giác cho rằng nàng đã nguôi giận.
Hai người câu được câu không nói chuyện, chủ yếu là Tần Chiêu nói về công việc đã được xử lý thỏa đáng, thực thuận lợi, ngày mai nhất định có thể trở về.
Người này đem thông tin chuyến bay nói cho Khương Vân, đại ý là muốn nàng đến sân bay đón mình.
Dĩ vãng Tần Chiêu đi công tác về, chỉ cần Khương Vân không có việc gì bận sẽ đến sân bay đón, trở về liền làm một bàn đầy thức ăn chiêu đãi, nhưng lần này sẽ không.
Khương Vân không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng nghe.
Tần Chiêu nhận ra có điểm không thích hợp, tự giác không tiếp tục nhắc, trầm mặc một lúc, điều chỉnh cảm xúc nói: "Trương Dịch hôm qua đến nhà lấy giúp em văn kiện, đến hai lần chị đều không có ở nhà".
Trương Dịch là bạn thân nhất của Tần Chiêu.
Ngày thường cùng Lục Niệm Chi các nàng hay qua lại.
Là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mỗi lần nhìn thấy Khương Vân đều vui tươi hớn hở chào hỏi, với ai cũng không xa lạ.
Đến nhà lấy văn kiện chẳng qua chỉ là cái cớ, đơn giản chính là điện thoại gọi không được nên kêu Trương Dịch đến xem xét.
Khương Vân coi như không nghe thấy, không đáp.
Tần Chiêu hỏi: "Giám đốc Chu nói chị từ chức, vì sao vậy?"
Khương Vân vẫn không thèm để ý lại không muốn dây dưa, dứt khoát nói: "Cúp đây".
Nói xong, thật sự tắt điện thoại, không nghĩ nhiều thêm lời nào.
Có những lời không cần phải quá rõ ràng, cũng không phải trọng yếu.
Đã là người không quan hệ gì hà tất phải giải thích nhiều.
Di động liên tục reo vài lần, nàng cũng không bắt máy, cuối cùng dứt khoát đem điện thoại để vào túi xách mặc kệ.
Mưa to qua đi, thành phố C trở nên sạch sẽ, không khí tươi mát.
Vốn dĩ oi bức ngột ngạt biến thành sạch sẽ thoải mái.
Ánh trăng mơ hồ treo ở bầu trời đêm trong vắt.
Trên đường phố, màn đêm buông xuống bên ngoài liền không có bao nhiêu người qua lại, rất là quạnh quẽ.
Taxi chạy trên đường, khoảng nửa tiếng sau đến Bắc Nhai.
Khương Vân hẹn người ở quán cà phê, đối phương là bạn học cấp hai, hiện đang làm luật sư mảng kinh tế, họ Đỗ, tên đầy đủ là Đỗ Thanh, là một nữ cường nhân làm việc tựa sấm rền mưa dội.
Lúc học cấp hai, Khương Vân cùng Đỗ Thanh quan hệ cũng không tệ, mấy năm gần đây vẫn duy trì liên lạc, chỉ là lúc trước Đỗ Thanh vẫn luôn học tập và làm việc ở nơi khác, năm nay mới chuyển về thành phố C.
Đêm nay hẹn gặp ở quán cà phê trước vì gần đây ít gặp nhau nên muốn hẹn, sau là bởi Khương Vân có chuyện muốn được nàng tư vấn.
Nói đến lại cảm thấy buồn cười, tình cảm lúc hãm sâu cuồng nhiệt ước gì có thể hợp hai làm một, khi rời đi liền muốn phân chia rành mạch, đặc biệt là ở tài sản, thực tế đến không thể thực tế hơn.
Từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay đi làm bốn năm, hai người vẫn là tiết kiệm được không ít nhưng lúc trước yêu đương không so đo quá nhiều, không lẫn nhau phân chia thế nên hiện tại muốn tách ra liền tương đối phiền toái, đặc biệt là phần đầu tư chung cùng với nhà ở.
Năm ấy mua nhà là hai người mới đi làm không lâu, không xin tiền gia đình, chỉ đóng trước phần tiền đầu, hiện giờ vẫn còn đang trả góp, không thể xử lý tốt được.
Khương Vân lấy cớ là hỏi thăm giúp bạn mình, Đỗ Thanh không vạch trần chỉ theo tình hình mà tư vấn, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, có biện pháp liền nói cho Khương Vân.
Nàng đều hiểu được những gì Đỗ Thanh nói, ra khỏi quán cà phê lại mời nàng ăn cơm.
Đỗ Thanh người này không tồi, cùng nàng hàn huyên rất nhiều điều, nói về tình hình nàng mấy năm gần đây.
Lúc gần dùng cơm xong lại nói: "Về sau đều cùng một thành phố gặp nhau cũng tiện, lúc nào rảnh thì lại cùng nhau gặp mặt đi."
Khương Vân đáp: "Được thôi".
Bắc Nhai là khu phố buôn bán náo nhiệt, lượng người lui tới đông.
Buổi tối tất cả cửa hàng đều mở cửa, rực rỡ các loại sản phẩm làm người xem hoa cả mắt.
Đỗ Thanh đi rồi cũng chỉ còn một mình Khương Vân theo dòng người dạo phố một đoạn, tính toán đến đầu đường bắt xe, ai ngờ còn chưa đi xa đột nhiên bị người gọi lại.
"Vân tỷ!"
Đúng là Trương Dịch mà Tần Chiêu hay nhắc.
Đối phương một thân trang phục thoải mái, bên cạnh còn đi cùng một nhóm người, trong đó liền có Lục Niệm Chi.
Người này đứng bên trái Trương Dịch, dường như đã sớm nhìn thấy Khương Vân, ánh mắt thâm trầm nhưng trên mặt không biểu lộ.
Hai nàng tối hôm qua là như vậy thân mật chặt chẽ, khó thể phân lìa, triền miên cả người đều là mồ hôi đến lúc tinh lực không còn, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nhưng khi mặc quần áo vào, nhiều tầng trói buộc, ở bên ngoài gặp mặt lại như người xa lạ, hoàn toàn không quen biết.
Lục Niệm Chi mặc sơ mi rộng cùng quần jean, vòng eo nửa lộ nửa không, đôi chân thon dài thẳng tắp trông thật đẹp mắt.
Nàng tóc không dài, chỉ đến ngang vai, có điểm hỗn độn, cả người lộ ra cảm giác tùy ý.
Đúng là dạng này đứng trong một đám người liền đặc biệt nổi bật.
Rõ ràng ăn mặc bình thường lại làm người khác liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.
Nàng vẫn luôn nhìn Khương Vân, không e dè, ánh mắt chưa từng dời đi.
Khương Vân có chút không được tự nhiên, không dấu vết tránh đi.
Không ai phát hiện hai nàng dị thường.
Trương Dịch nhiệt tình, có lẽ là muốn gặp Tần Chiêu nên thế nào cũng phải lôi kéo Khương Vân cùng đi.
"Này đã lâu không gặp.
Hôm qua đi nhà hai người cũng không gặp được, vừa vặn đêm nay mọi người đều ở đây, cùng nhau uống vài ly, tán gẫu đi".
Những người khác đều biết Khương Vân, sôi nổi hưởng ứng.
Có cô bé mười tám, mười chín tuổi trực tiếp cặp tay Khương Vân kéo nàng đi phía trước.
Mọi người đều giữ lại, Khương Vân không thể từ chối chỉ biết đi theo.
Lần này tụ hội là Lục Niệm Chi mời.
Đến quán rượu góc đường bao một phòng lớn, thích hợp cho mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Chủ quán là người quen, sớm liền chuẩn bị rượu chờ bọn họ đến.
Nhìn người vào cửa liền tiến lên chào hỏi, hắn chưa từng gặp qua Khương Vân nên khách khí hỏi nàng.
Khương Vân còn chưa kịp trả lời, Trương Dịch một bên đã đáp: "Đây là Khương Vân, bạn gái A Chiêu, lúc trước đã nói với anh".
Chủ quán hiểu rõ lập tức đổi gương mặt tươi cười.
Hắn cùng Tần Chiêu quan hệ khá tốt, biết đến sự tồn tại của Khương Vân nhưng chưa gặp qua.
Tối nay gặp mặt đương nhiên tiếp đón phải chu đáo.
Những người này còn không biết việc hai nàng chia tay, nghĩ đến Tần Chiêu cũng sẽ không nói với bọn họ, dù sao cũng