QT: Mạt Mạt
Editor: Hàn Mạch Tuệ
Beta: Thích Đủ Thứ
=====================
Có một số việc từng người trong lòng đều biết rõ chỉ là không nói thẳng ra.
Chia tay lâu như vậy, cho dù lần trước ở bệnh viện Khương Vân đều chưa bao giờ ở trước mặt Tần Chiêu nhắc tới Hứa Tri Ý, giống như cái tên này một khi nói ra sẽ xé nát điểm cảm tình lưu lại cuối cùng.
Hôm nay xảy ra chuyện này, Tần Chiêu luôn không nói lý lẽ, không có ý nhận sai lầm, lúc trước bị phát hiện nàng ta chưa từng dừng lại chuyện lén lúc, lúc sau cũng không dám tự mình thẳng thắn đối diện sai lầm.
Cô ta vẫn luôn tránh né, kiểu như Khương Vân không chủ động đề cập thì những sự việc kia giống như sẽ chưa từng phát sinh, cứ như hai người các cô sẽ còn khả năng hòa hảo như lúc ban đầu.
Tới bây giờ, nàng ta vẫn cho theo lý là như vậy, cứ như Khương Vân cũng phạm sai lầm giống cô ta.
Tần Chiêu sắc mặt không được tốt lắm, nửa bên mặt bị đánh thật nóng.
Sức lực Khương Vân không lớn nhưng hai bạt tay cũng đủ nặng, đánh đến mặt của cô phát đau, hốt hoảng một chút cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Trên đời này những người không quản được bản thân ra ngoài ngoại tình đều có chung đặc điểm, mà không tự nhận mình khốn nạn, luôn muốn cấp cho bản thân cái cớ, lôi kéo đôi phương trầm luân giống mình.
Tần Chiêu chính là một trong những kẻ đó.
Cô ta là người sai trước, đuối lý, không dám thừa nhận lại nắm lấy Khương Vân không buông, vọng tưởng đem Lục Niệm Chi làm điểm đột phá nhưng cô ta lại quên mất, chuyện này khởi nguồn là từ cô ta cùng Hứa Tri Ý, Khương Vân cùng cô ta chia tay rồi, hai người không còn quan hệ, Khương Vân ở cùng với ai đều không tới phiên cô ta nghi ngờ.
Loại người như vậy, từ đầu tới cuối đều không nhận rõ ràng.
Không những cố chấp mà còn bị mù.
Khương Vân đời này lần đầu tức giận điên người lên như vậy, đem lời nói nói trắng ra, thẳng thắn đến khó nghe.
Lời cô nói như con dao đâm vào lòng đối phương cũng đâm chính mình, cả hai đều không dễ chịu, không phải thương tâm vì người trước mặt hay luyến tiếc đoạn tình cảm kia mà là quá đau lòng.
Lúc trước Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý ở bên nhau làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy Khương Vân vẫn hoàn toàn không biết, cô cho rằng hai người các cô lúc đó vẫn đang rất tốt nhưng ai ngờ Tần Chiêu che giấu sau lưng xằng bậy cùng người khác, ai cũng đều khó có thể chấp nhận.
Qúa khứ chính là roàng như vậy, quả thực châm chọc, lời nói ra đều mang theo mùi hôi thối khó có thể chịu đựng.
Mà người khởi nguồn không có một chút tự giác.
Khương Vân chưa thể bình tĩnh nổi, cật lực ổn định tinh thần nhưng ngón tay vẫn còn hơi run rẩy, hoàn toàn không khống chế được.
Cô không phân biệt nổi là đang bản thân mình tức giận hay do tâm đã lạnh hoàn toàn, suy nghĩ thật hỗn loạn, giống một cuộn chỉ rối rắm, ngực như có gì đó chặn lại, hô hấp thật khó khăn.
Hai mươi sáu năm qua cô chưa từng giận dữ giống hiện tại, cùng người khác cãi nhau lại còn động tay.
Sương mù quanh đây quá nhiều, lạnh lẽo ẩm ướt, cả người cô cũng thật lạnh như không có độ ấm.
Cô cảm thấy như là bản thân mình từ trước tới nay không hề hiểu biết Tần Chiêu, không nhìn thấu đối phương nếu không Tần Chiêu làm sao sẽ nói ra những lời nói khiến người ta hoàn toàn không tưởng tượng được.
Người này nói Lục Niệm Chi xấu xa hư hỏng cũng chính là hạ thấp Khương Vân.
Chia tay Tần Chiêu, Khương Vân sẽ không quan tâm cô ta nữa, cũng sẽ không vì trả thù mà tìm đại một người nào đó thay vào.
Làm như Khương Vân có bao nhiêu để ý cô ta.
Cô ta nói đường hoàng như vậy có xem lại chính mình không?
Khương Vân cầm chặt điện thoại bể màn hình trong tay, cùng đối phương đối diện nhau, trong mắt phẳng lặng.
Yết hầu Tần Chiêu giật giật, có lẽ là ăn hai bạt tay liên tiếp làm cô ta bị nhục nhã, hồi lâu cũng chưa phản ứng gì cũng không hé răng, đôi mắt càng thêm đỏ, con ngươi đảo xuống hai lần.
Không biết qua bao lâu cô ta mới khẽ nâng đầu lên, đè nặng thanh âm nói: "Chị có thể hay không nghe em giải thích một lần..."
Khương Vân: "Không cần thiết".
Tần Chiêu lời nói có chút nghẹn, nói thật nhỏ: "Em giải thích với chị, em chỉ chấp nhận một mình chị".
Khương Vân sắc mặt không đổi, không một chút động tâm, lòng người đã đổi thay thì lời âu yếm nói ra cũng vô dụng, cô không lẫn lộn cảm xúc mà lập tức nói: "Cô cùng Hứa Tri Ý bên nhau vài lần?"
Tần Chiêu há miệng thở dốc, nhìn cô trong nháy mắt không thốt được lời nào.
Vừa rồi còn kể lại chuyện cũ giờ như bịt hắt nước lạnh vào ngày đông, đông lạnh hoàn toàn.
Chuyện thật sự đã xảy ra, không tìm ra lý do phản bác lại càng không cách nào tẩy trắng.
Khương Vân thật sự không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào, người kia muốn giải thích thì cô liền hỏi như vậy.
Tần Chiêu không có lời giải thích rõ ràng, không trả lời được.
"Không phải muốn giải thích sao, nói đi".
"....."
"Khi nào thì bắt đầu cùng cô ta?"
Tần Chiêu vẫn im lặng.
"Tháng ba cô nói muốn đi thành phố S công tác, có phải Hứa Tri Ý cũng đi cùng?" Khương Vân hỏi.
Tần Chiêu ngập ngừng, thật lâu không lên tiếng.
Khương Vân kiềm lại cảm xúc, "Ngoại từ ăn cơm còn làm gì?"
Tần Chiêu nói: "Không có, không phải như chị nghĩ".
Khương Vân sao lại không nhìn ra cô ta đang trốn tránh, "Mang cô ta về khách sạn?"
Tần Chiêu không biện giải, chỉ nói: "Lúc ấy cái gì cũng chưa xảy ra, cô ta uống nhiều quá không thể tự quay về, em thuê phòng đơn cho cô ấy, hai bọn em tách ra ở hai phòng".
"Suy nghĩ thật chu đáo", Khương Vân nói, lời nói cũng không mang theo ý trào phúng, cứ vậy mà không cảm xúc nói một câu.
Tần Chiêu thật sự sẽ cư xử như vậy, ôn nhu săn sóc nhưng vẫn giữ điểm mấu chốt, không có gì phải xin lỗi bạn gái cũng không cho người khác cảm thấy trái tim lạnh lẽo, đều chiếu cố tới rồi, thật sự hoàn mỹ.
Về tình về lý cũng không sai, kiếm không ra tật xấu.
Tần Chiêu nghẹn lời không biết nên đáp như thế nào.
Khương Vân lại hỏi: "Vài lần đem cô ta về nhà?"
Đều tới bước này rồi nên dứt khoát nói rõ ràng, đem mọi chuyện nói một lượt.
Hiển nhiên là không sự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Tần Chiêu theo bản năng cãi lại: "Chỉ có một lần, cô ấy....."
Khương Vân trực tiếp đánh gãy lười cô ta: "Đem về lăn lộn trên giường?"
"Không có..." Tần Chiêu nói.
Khương Vân nhìn cô ta, trong lòng sáng tỏ, một hồi lâu mới nói: "Cô có biết không, cô ta mặc áo ngủ của cô ngồi trong phòng khách chụp ảnh".
Tần Chiêu không thể nói gì.
"Cô còn tới chỗ tôi ra vẻ thâm tình", Khương Vân nói, tự tự châu ngọc, "Cô cảm thấy tôi có tin không?".
Quá nhiều lỗ hổng, lấp đều lấp không hết.
Khương Vân ban đầu lúc nhận ra có chỗ không đúng vẫn luôn tin tưởng Tần Chiêu, nếu cô ta sớm nói ra có lẽ Khương Vân sẽ tin nhưng lại cứ hết lần này tới lần khác che giấu, nhiều vấn đề như vậy, từng cái từng cái một, như thế nào còn có thể là hiểu lầm, chỉ còn thiếu nước bắt gian tại giường thôi.
Hai người các nàng