Hai nàng chưa bao giờ nói qua chuyện phát sinh ngày hôm đó, vẫn luôn đem những hoang đường cùng bí ẩn chôn dấu, không hề nhắc tới, ai cũng không nói.
Giống như đây là một đoạn kí ức bị lãng quên.
Chung quy là quá hoang đường, không hợp thế tục, thoát ly quỹ đạo vốn có.
Mà nay Khương Vân chủ động nhắc tới, Lục Niệm Chi nghiễm nhiên không ngờ tới, thật lâu sau, mới nhỏ giọng đáp: "Nhớ rõ".
"Vốn dĩ tôi chuẩn bị rời đi thì chị đột nhiên làm đổ ly nước vào tôi", Khương Vân nói, ngữ điệu không phập phồng, thật bình tĩnh giống như chỉ đang nhớ lại.
Bóng đêm ngoài cửa sổ thật trầm, bất quá bên ngoài có đèn đường hoạt động cả đêm chiếu sáng, màn lại không khép lại, mở rộng như vậy, ánh sáng nhu hoà từ bên ngoài chiếu vào phòng từ cửa kính sát đất, đem căn phòng rộng lớn chiếu sáng.
Nương theo ánh sáng mỏng manh đó, Lục Niệm Chi nhìn nàng, nói: "Em tới tìm Tần Chiêu, đợi thật lâu nhưng cô ấy không ở chỗ tôi".
Nằm nghiêng lâu đè nặng cánh tay không thoải mái, Khương Vân giật giật, tới gần đối phương một chút, không lập tức nói tiếp mà lát sau mới nâng mí mắt, cùng cô đối diện, môi đỏ mấp máy, ý vị không rõ mà nói: "Tôi chưa từng nói là đi tìm cô ấy".
Lục Niệm Chi không nói gì, không biết nghe hiểu hàm ý trong lời này hay không.
Khương Vân nói thêm: "Ngày đó đúng là tôi tới văn phòng chị tìm Tần Chiêu nhưng tôi chưa từng nói với ai".
Lúc ấy nàng trực tiếp tới văn phòng nhưng cụ thể đi làm gì nàng không nói, cũng không ai hỏi, cứ vậy mà tiến vào.
Lục Niệm Chi hẳn là hiểu ý của nàng, quay đầu đi, nhìn trần nhà nửa phút lại nghiêng người nằm kê lên cánh tay phải, hướng về Khương Vân mà nói: "Sau đó thì sao?"
Khương Vân nói: "Chị khi đó đã biết tôi cùng nàng chia tay?"
Lục Niệm Chi không nói lời nào, mắt đen sâu thẳm, tựa hồ đang châm chước tìm lời, lúc lâu sau vẫn là thẳng thắn thành khẩn nói: "Đúng vậy".
"Làm sao mà biết?" Khương Vân hỏi.
Lục Niệm Chi nói: "Trước kia đã nhìn ra".
Khương Vân khó hiểu nói: "Lúc đó tôi cũng đâu có nói với chị".
"Không phải em", Lục Niệm Chi nói, cũng dựa lại gần chút, gần trong gang tấc thì dừng lại, thả chậm giọng điệu, cảm xúc bình tĩnh mà nói: "Có hai lần tụ hội em không tới, Tần Chiêu đi một mình, Hứa Tri Ý cũng không đến".
"Chỉ vậy?" Khương Vân không hiểu được, "Bởi vì tôi không đi nên chị liền nhìn ra tôi cùng cô ấy chia tay?".
Lục Niệm Chi duỗi tay sờ mặt nàng, "Trước kia em cơ bản sẽ tới, không thể tham gia cũng sẽ tới đón cô ấy".
Khương Vân cùng Tần Chiêu ở bên nhau mấy năm, từ ban đầu liền chậm rãi dung nhập vòng bạn bè người này, cho dù nàng cùng mọi người qua lại không nhiều nhưng trước sau cùng mọi người hoà bình chung đụng.
Một đoạn tình yêu say đắm, luôn sẽ cố gắng dung nhập vào cuộc sống đối phương, Khương Vân để ý Tần Chiêu, coi trọng đoạn tình cảm kia cho nên nàng sẽ bận tâm đến người bên cạnh Tần Chiêu.
Trường hợp như mấy lần tụ hội này, có thể đi thì sẽ đi, khi bận không thể đi thì sẽ muộn chút chạy đến đón cô ấy.
Tần Chiêu uống xong không thể lái xe, nàng không yên tâm.
Bạn bè xung quanh đều biết, không phải chỉ mình Lục Niệm Chi.
Khương Vân bản thân cũng chưa chú ý chi tiết này, thoáng chốc ngẩn người, tiếp theo có chút kỳ quái nói: "Không thể vì có việc bận hay đang tăng ca, thật sự không thể đi đón cô ấy thì sao?"
Lục Niệm Chi dùng sức đè đè cằm cô nói: "Hai lần đó Tần Chiêu đều uống say tới không biết trời trăng gì, nằm xuống liền ngủ, không thể trở về".
Tình huống đó không phải chia tay thì là gì, Khương Vân cùng Tần Chiêu những năm đó, cãi nhau thế nào cũng không đem từ chia tay treo ở cửa miệng, ai cũng không nói qua loại lời thế này, sau đó sẽ thật nhanh hoà hợp lại.
Rốt cuộc đều là người trưởng thành rồi, từng người trong lòng hiểu rõ, cãi nhau xong bình tĩnh lại, đối phương không cấp bậc thang thì tự mình cũng sẽ đi xuống, không cần thiết vì một vài mâu thuẫn nhỏ liền làm mọi chuyện không thể vãn hồi.
Tần Chiêu nằm trên mặt đất như vũng bùn, trong lúc uống rượu có gọi điện thoại, uống xong cũng gọi nhưng chưa lần nào có người nghe máy.
Bọn Trương Dịch không chú ý những việc này nên không nhìn ra vì sao lại thế, chỉ có Lục Niệm Chi nhìn ra.
Khương Vân nhấp nhẹ môi, hồi lâu thấp giọng nói: "Ngày đó em ấy gọi cho tôi nói buổi tối muốn cùng tôi nói chuyện, muốn vãn hồi, tôi không muốn giáp mặt nói chuyện, bảo em ấy có gì thì cứ nói trong điện thoại, nếu không thì tôi cúp máy.
Em ấy lại bảo đang ở văn phòng của chị làm việc, hiện không thể đi, buổi tối mới có thể tới, nói tôi nhất định phải chờ em ấy".
Một lời nói dối nói ra thì cần hàng trăm, hàng ngàn lời nói dối khác che đậy.
Lừa gạt cũng vậy, có lần một sẽ có lần hai, lần ba, vô số lần sau đó.
Khương Vân không hề tin tưởng Tần Chiêu, nghe cô ta nói liền chết lặng.
Vừa vặn ngày đó nàng đang ở gần văn phòng Lục Niệm Chi nên thuận đường tới xem.
Nàng không phải tính hợp lại mà chỉ muốn nhìn thử một cái xem người này tột cùng có thể có vài phần chân thành không hay như cũ miệng toàn lời nói dối.
Kết quả cùng suy nghĩ của nàng giống nhau, Tần Chiêu không ở nơi đó.
Khương Vân không khổ sở, rốt cuộc trước lúc chia tay nàng thật sự đã suy xét kỹ càng, không phải do xúc động.
Mặc dù Tần Chiêu thật ở văn phòng nàng cũng sẽ không bởi vậy mà mềm lòng hòa hợp lại.
Nàng ở phòng nghỉ ngơi của Lục Niệm Chi nghĩ thật lâu chỉ cảm thấy chân chính hết hy vọng, giải thoát cho rồi.
Cầm lên được thì buông xuống được, bất quá chỉ là quyết định trong nháy mắt.
Ngồi chờ hơn hai tiếng liền tự cấp cho mình công đạo.
"Tối hôm trước cô ấy cùng bọn tôi uống rượu, sau khi tàn cuộc thì bị người đón đi rồi".
Lục Niệm Chi nhẹ nhàng nói, chỉ một câu như vậy, không có gì khác, cũng không nói ai đón đi.
Không nói Khương Vân cũng có thể đoán được.
Trong điện thoại Tần Chiêu đều nói dối, rõ ràng trong lòng có quỷ mới tìm cớ lấp liếm.
Vốn dĩ cô ấy có thể nói bản thân mình đang bận hoặc gì đó nhưng theo bản năng lại tìm cái lý do bịa cho chính đáng một chút, tựa như trước đó nói dối, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ làm người khác tìm không ra điểm xấu, hoàn mỹ quá mức.
Kỳ thật đoạn thời gian trước khi đưa ra lời chia tay, Khương Vân cũng không tốt hơn bao nhiêu, tình cảm thất bại thảm hại đánh vào lòng nàng quá sâu cho nên cả người nàng hoàn toàn chưa kịp bình tâm.
Từ sáng sớm tới tối mịt, cả ngày lang thang bên ngoài không có mục tiêu.
Thói quen làm nàng không thể lập tức thoát ra mà phải giãy giụa một phen.
Bất quá sau đó cũng không có gì không thể bình tâm, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.
Vì thế Khương Vân mới có thể dứt khoát như vậy chứ không phải tự mình thương tâm oán than, đắm chìm trong quá khứ không thoát ra được.
Ngày đó trong lúc nàng ngồi ở phòng nghỉ ngơi, cái gì cũng không nghĩ, có lẽ đã đoán trước tới văn phòng cũng không tìm thấy người, trong lòng bình tĩnh đến quá mức.
Văn phòng làm việc của Lục Niệm Chi rất lớn, nằm ở tầng hai mươi cao ốc Bắc Thanh.
Phòng nghỉ ngơi thôi đã có ba cái, một cái là để đối tác hoặc bạn bè tới thì sử dụng, một cái cho nhân viên dùng, cái còn lại thuộc về Lục Niệm Chi.
Khương Vân chính là tới chỗ này.
Đưa nàng vào trùng hợp là một nhân viên biết nàng, cho rằng nàng là bạn tốt của Lục Niệm Chi nên dẫn nàng qua, mà Lục Niệm Chi cũng chưa nói gì.
Ngươi này vẫn luôn ngồi trong văn phòng, trong lúc đó cũng không có đi qua phòng nghỉ gặp Khương Vân cho đến khi tan tầm mới tới xem.
Khương Vân tới bây giờ cũng không rõ ràng chuyện sau đó là như thế nào xảy ra.
Lục Niệm Chi rót cho nàng ly nước, tùy tiện hỏi mấy câu, Khương Vân không nhớ rõ rốt cuộc là nói cái gì chỉ mơ hồ nhớ người này đột nhiên hỏi: "Hiện tại sốt ruột sao?"
Nàng ngẩn ra, chớp mắt, chính mình đã ở chỗ này lâu rồi, hẳn nên rời đi nhưng lại chần chờ mở miệng.
Lục Niệm Chi duỗi tay sờ mặt nàng, giống như bây giờ.
Nàng thế mà lại không có bất kỳ phản ứng gì, mặc kệ