QT: Mạt Mạt
Edit & Beta: Hàn Mạch Tuệ
- --------------------------
Chương 44: Nhớ sao?
Lục Niệm Chi hôm nay mặc mặc cái áo xám không tay gọn gàng, quần dài đen, giày đế bằng, tóc được cột lên nhìn sạch sẽ, tươi sáng.
Cánh tay trái cô bị thương nay đã tróc vảy ra, tạo thành một đường vết thương hồng nhạt.
Nghe Khương Vân hỏi như vậy cô cũng không giấu giếm, lập tức thừa nhận: "Uhm, trước kia tới đây ở tầm nửa năm, hai năm trước đều ở thành phố B phát triển, đầu năm nay đi thành phố S".
Khương Vân ừ một tiếng, không tiếp tục hỏi, đem bình hoa để lại vị trí cũ.
Mới vừa đem một đoạn cảm tình xử lý sạch sẽ, nàng hiện tại thật loạn, chỉ là nhịn không được hỏi một câu thôi, kỳ thật không tính toán dò hỏi một hai phải rõ ràng hết thảy.
Nàng cùng Lục Niệm Chi vẫn luôn nửa vời, quá mức ái muội nhưng đồng thời cũng có một vách ngăn, hai bên đều chưa từng vượt quá, chẳng sợ ngẫu nhiên tồn tại cảm giác ôn nhu.
Đại khái bởi vì ngay từ ban đầu đã tiếp xúc nhau theo phương thức quá trực tiếp, ái dục quá nặng, Khương Vân chưa bao giờ chân chính xem kỹ quá trình quan hệ của mình cùng người này, cũng không để ý tiếp tục sẽ như thế nào, đều là nương theo cảm giác mà phóng túng bản thân.
Thẳng đến mấy ngày nay suy nghĩ thật nhiều mới dần thanh tỉnh chút.
Nàng không biết bản thân có đem Lục Niệm Chi coi như cọng rơm cứu mạng hay không, cũng có lẽ là để giải sầu hoặc gì đó cho nên mới có thể như vậy, sinh ra một vài ý tưởng kỳ quái mà bản thân mình cũng không rõ lắm.
Tình cảm con người đều phức tạp và hay thay đổi, dễ dàng bị tác động sẽ sinh ra ảo giác.
Có đôi khi cảm xúc biến hóa sẽ làm nên ý tưởng ích kỷ, làm cho hành vi cùng ngôn ngữ thể hiện ra vô cùng không có lý trí.
Khương Vân mới vừa thoát ly Tần Chiêu, trạng thái hiện nay không thích hợp mở ra đoạn tình cảm mới, hẳn là cần một đoạn thời gian trầm tĩnh lại.
Nàng chính mình cũng rõ ràng cho nên hỏi một câu liền ngừng lại, sửa miệng hỏi: "Ở thành phố S bên kia thế nào?"
"Cũng được", Lục Niệm Chi nói, lắc lắc túi giấy trên tay, "Lục Thời Tinh gửi cho em, bánh đậu xanh nó làm".
Cô bé kia cùng Khương Vân cũng không thân lắm, chính thức gặp qua chỉ một lần nhưng sau khi rời thành phố C về sau vẫn luôn nhớ tới Khương Vân, lúc này còn bảo Lục Niệm Chi đem đồ ăn tới đây.
Khương Vân ngẩn người, nhận lấy túi giấy, mơ hồ nhớ lại Lục Thời Tinh là về bên kia điền nguyện vọng thi đại học nên thuận miệng hỏi: "Vẫn chọn đại học C sao?"
"Nó ghi danh ngành Marketing", Lục Niệm Chi nói, "Ba mẹ muốn nó ra nước ngoài du học nhưng mà nó không chịu, nói phải tới bên này".
Khương Vân đặt túi giấy lên bàn, giơ tay vén vén tóc, "Có thể là nghĩ chị ở bên này, tới đây cũng còn có chị lo liệu cho".
Lục Niệm Chi lại nói: "Không rảnh lo cho nó, tôi lười quản".
"Chị là dì của cô bé, có thể mặc kệ sao?"
"Cùng lắm chỉ hơn nó vài tuổi".
Hai người linh tinh hàn huyên một lát, ăn ý không đề cập tới Minh Nhân, đều cố tình tránh đi.
Có chút lời nói không tốt nói ra ngoài miệng, bất luận Lục Niệm Chi cùng Minh Nhân rốt cuộc là quan hệ gì, có phải giống Tần Chiêu nói hay không, những cái đó đều là chuyện qua rồi, cùng hiện tại không quan hệ.
Nói trắng ra là lúc ấy Khương Vân cùng Tần Chiêu vẫn đang là quan hệ yêu đương, dù lúc ấy Lục Niệm Chi từng cùng người khác có quan hệ gì, măc kệ tháng ba đêm đó cô ấy cùng Minh Nhân phát sinh quan hệ hay không thì cũng không có gì đáng trách.
Huống chi hiện tại giữa Khương Vân cùng Lục Niệm Chi cũng không có lập trường đi hỏi việc tư của đối phương, càng miễn bàn đến loại tình huống như thế này.
Người trưởng thành coi trọng hiện tại, nếu một hai phải miệt mài theo đuổi chuyện đã từng, nếu một bên cứ ôm khư khư chuyện cũ thì cũng không cần phải hỏi thẳng ra, để ý quá khứ như vậy thì từ đầu không nên tiến tới quan hệ mới.
Người đã hai mươi mấy tuổi, ai cũng đều trải qua chuyện này nọ, ai mà lại để ý nhiều như vậy cho mệt người, không cần thiết.
Thật muốn tiến tới với người kia thì Lục Niệm Chi sẽ không chủ động trêu chọc Khương Vân, Khương Vân cũng sẽ không cùng cô lăn lộn cứ một lần lại một lần, dung túng cô tiến vào thế giới của mình, không ngừng phá vỡ trói buộc cùng thành kiến vốn có trước đây.
Hai nàng không phải người như vậy nên lúc cần rộng rãi thì nên rộng rãi.
Có chút thời điểm vẫn nên nương theo cảm giác, Khương Vân sẽ không vì chút lời nói của Tần Chiêu mà đối với Lục Niệm Chi thờ ơ lạnh nhạt, nên thế nào thì cứ như vậy thôi.
Giống như trước đây vậy, không có gì thay đổi.
Sắc trời đã tối, Lục Niệm Chi muốn ngủ lại chỗ này, Khương Vân không nói gì cũng không cự tuyệt.
Hơn chín giờ, hai người tắm rửa xong thì cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, không mở đèn, cửa ngoài sân đã đóng, cửa sổ cũng đóng lại, mở điều hòa.
Thời gian này bên ngoài ngõ nhỏ thường có tiếng người qua lại, hàng xóm láng giềng ăn cơm xong thì ra ngoài tản bộ, ngẫu nhiên có tiếng nói chuyện lọt vào nhà, mơ hồ có thể nghe thấy người bên ngoài đang nói cái gì.
Khương Vân nghe được tiếng dì Châu cười, còn cùng bác gái khác nói chuyện.
Lục Niệm Chi đem âm lượng TV mở lớn lên rồi sau đó ném điều khiển sang một bên, ôm lấy Khương Vân.
Khương Vân theo bản năng muốn né tránh, không phảu kháng cự mà là không phản ứng kịp, phản xạ có điều kiện.
Lục Niệm Chi thuận thế nghiêng sang che kín môi nàng, nàng chống ở lưng ghế sô pha, môt lát vẫn hứng lấy nụ hôn này.
Rõ ràng mới mấy ngày không gặp lại giống như cách xa thật lâu.
Hai người đều có chút gấp, chỉ chốc lát liền có cảm giác, cũng chưa trải chăn đệm gì, quần áo còn chưa kịp cởi.
Khương Vân hít một hơi thật sâu, vòng lấy eo gầy Lục Niệm Chi, hai ba phút mới thích ứng.
Nàng nhìn trần nhà màu trắng, tầm mắt nhờ bóng đêm không rõ ràng, hồi lâu mới nghiêng đầu tựa vào mặt Lục Niệm Chi.
"Thành phố S xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng dán đến bên tai người này hỏi..
Âm thanh TV ồn ào, đang quảng cáo gì đó, hình ảnh lướt nhanh không ngừng thay đổi.
Lục Niệm Chi xích lại bên môi khép hờ của nàng, "Xảy ra chút chuyện, ba tôi gọi trở về gặp ông lão nghe mắng".
"Ông nội chị?".
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em |||||
"Uhm", Lục Niệm Chi nói, đem nàng lăn lộn quay cuồng trên sô pha, đè trên người nàng, "Ông cụ tính tình nóng nảy, không ngừng mắng, nhất định đuổi tới bên này".
Khương Vân chưa từng nghe tin tức Lục gia, chỉ biết ông nội họ Lục tính tình đặc biệt nóng nảy, cái gì nói một là một, không thì sẽ bạo phát, bọn Trương Dịch đều thật sợ ông ấy.
Nàng bắt lấy tay Lục Niệm Chi đang để trên ngực mình, thoáng quay đầu không nói lời nào.
Ánh sáng phát ra từ TV có chút chói mắt, đem hết thảy trên sô pha đều chiếu rõ ràng rành mạch, nhân vật trong phim đang nói gì đó đem âm