Trừ bỏ đám người Minh Nhân nói chuyện thì toàn bộ văn phòng đều im ắng.
Lục Niệm Chi trùng hợp hướng bên này nhìn, cũng không nhìn lâu, thực nhanh đem tầm mắt dời đi, ngược lại cùng người bên cạnh nói chuyện.
Bọn người Đại Trí Sùng đối với nàng cung kính mười phần, đem nàng vây bên trong, so với Minh Nhân còn coi trọng hơn.
Khương Vân đem hết thảy nhìn trong mắt, không khỏi ngơ ra.
Trận thế này cùng với thời gian, Lục Niệm Chi lại xuất hiện chỗ này, có thể được mọi người đối đãi như vậy chỉ có thể là một nguyên nhân
Trùng hợp thật đấy, thật ra có chút ngoài dự đoán.
Bất quá cũng giống như nàng đã ngộ ra chút tình huống bên trong.
Lục Niệm Chi lúc trước có nói qua, mẹ của Minh Nhân là phụ tá đắc lực của ông Lục mà Minh Nhân lại ở công ty con của tập đoàn ô tô Bồi Thịnh nhậm chức giám đốc, chức vị không quá cao nhưng đãi ngộ so với Thiệu Thanh còn tốt hơn, hiển nhiên cùng Lục gia có quan hệ.
Khương Vân trong lòng có chút phức tạp.
Công việc là chị Văn giới thiệu, nhận lời mời là nàng đơn độc đi, trước đó Lục Niệm Chi cũng không biết chuyện này, kết quả quay tới quay lui, người cùng mình quan hệ mật thiết như vậy lại lập tức trở thành bà chủ của mình, thật là có chút.....!
Nàng yên lặng đem bút đặt lại trên bàn, không nhìn bên ngoài.
Thiệu Thanh không phát hiện bất thường của nàng, hướng bên ngoài nhìn nhìn cũng không vội đi ra, ngược lại liếc mắt trên dưới đánh giá nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi có xem qua hồ sơ của cô, cô trước đây làm việc rất tốt, hoàn thành không ít hạng mục, thật ưu tú".
Khương Vân hoàn hồn, không nhanh không chậm mà trả lời: "Đúng vậy, ở công ty cũ tôi cũng làm phòng nghiên cứu phát minh".
"Năm ngoái cô có tham gia triển lãm ô tô quốc tế tại thành phố Q không?", Thiệu Thanh hỏi.
Khương Vân đúng sự thật nói: "Tôi dẫn một tổ đi, ở bên đó gần một tuần".
Thiệu Thanh mỉm cười, "Tôi đã gặp qua cô, hẳn là cô không nhớ rõ".
Khương Vân thoáng chốc sửng sốt, xác thật là cô không nhớ rõ.
Đối với Thiệu Thanh nàng hoàn toàn không có ấn tượng, mơ hồ nhớ được người phụ trách bên tập đoàn Bồi Thịnh là một người đàn ông trung niên, lúc đó hai công ty còn hợp tác với nhau.
Thiệu Thanh giải thích: "Năm ngoái tôi còn đang làm việc ở tổng công ty bên Đức, chỉ ở thành phố Q khoảng nửa ngày, khi đó cô cùng chủ nhiệm Dương đang ở hội trường bố trí hợp tác".
Khương Vân nhớ rõ việc này, lúc ấy phía Bồi Thịnh xảy ra vấn đề nhỏ, đề xuất hai bên công ty hợp tác với nhau là ý định nhất thời, nhưng cuối cùng nhận được hưởng ứng tương đối tốt, quay về thành phố C nàng còn được khen ngợi.
Nhưng lần hợp tác lúc đó đã sát bên ngày diễn ra triển lãm, vội vàng muốn vắt chân lên cổ nên lỡ có gặp Thiệu Thanh cũng có thể không nhớ rõ.
Hiện tại Thiệu Thanh là lãnh đạo của nàng, không khó mà nói trắng ra chỉ có thể uyển chuyển đáp lại.
Thiệu Thanh không thèm để ý mấy việc nhỏ không đáng kể này, một lần nữa chính thức giới thiệu chính mình, cô ấy vươn tay hướng nàng, "Về sau liền quen thuộc".
Đại lãnh đạo bỗng nhiên khách khí như vậy Khương Vân có chút không biết làm sao, cảm giác không thể hiểu được, nàng cũng vươn tay, khách sáo mà nói: "Lần này từ xa tới thật vất vả tổng giám đốc Thiệu".
Thiệu Thanh cười cười, "Sắp tới tôi sẽ ở lại đây khoảng hai tháng, cơ hội gặp mặt sau này còn rất nhiều, còn phải làm phiền cô chiếu cố".
Khương Vân hơi ngẩn ra, hoàn toàn không dự đoán được.
Người này sẽ ở lại công ty con tại thành phố C, tương đương với việc điều chuyển, bọn người Đại Trí Sùng cũng chưa nói qua chuyện này, không biết là điều chuyển đột xuất hay như thế nào.
Thái độ của Thiệu Thanh làm người khác không đoán được cô nghĩ gì, có chút kỳ quái.
Khương Vân ngập ngừng, vừa muốn nói cái gì thì đối phương lại xoay người rời đi, hướng phía bên ngoài, "Tôi đi trước, tối nay gặp lại".
Khương Vân nghẹn lời, kịp thời ngừng lại lời sắp ra khỏi miệng.
Nàng thuận thế nhìn ra bên ngoài, phát hiện Lục Niệm Chi cùng Minh Nhân đã muốn tiến tới cửa phòng nghiên cứu phát minh mà Lục Niệm Chi vừa vặn quay đầu lại nhìn nhìn, cùng nàng ánh mắt chạm nhau.
Ánh mắt Lục Niệm Chi quá sâu, như nhìn người đang đi ra ngoài, Thiệu Thanh.
Cô nghiêng đầu nói gì đó với Đại Trí Sùng, ông ta hướng bên này nhìn qua.
Trong lòng Khương Vân căng thẳng, làm như không có việc gì mà cúi đầu, ra vẻ đang sửa sang lại đồ trên bàn.
Chờ Thiệu Thanh tới thì mấy người kia thật nhanh rời khỏi phòng nghiên cứu phát minh, đi chỗ khác trong công ty.
Nhân viên trong phòng tất cả đều thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới dám lơi lỏng một chút.
Dương Hi ôm văn kiện đi vào, đem công tác hôm nay phải làm giao cho nàng, dặn dò: "Chị Vân, giám đốc Đại muộn một chút muốn gặp chị, chị đừng về trước nha".
Khương Vân gật gật đầu, "Chị biết rồi".
Chờ Dương Hi rời đi, nàng ngồi tại chỗ mở khóa màn hình nhìn wechat.
Lục Niệm Chi không có nhắn tin mới, câu cuối cùng vẫn đang hỏi nàng uống hồng trà không.
Nàng chần chờ một lát mới nhắn lại cho đối phương, đánh một hơi rồi lại xóa, tính toán chờ tan làm rồi lại nói.
Mà trong lúc này, sau khi làm xong công việc, nàng tìm hiểu Thiệu Thanh một chút, lúc này mới biết thật ra Thiệu Thanh chỉ ở công ty con bên thành phó S nửa năm, gần đây muốn đến thành phố C cũng đã sớm được sắp xếp.
Người này ở tổng công ty rất có địa vị, phái cô ấy về nước chính là để khảo sát các công ty con trong nước hoạt động thế nào.
Cô ấy mới chân chính là người đi thị sát, sắp tới sẽ ở bên này làm chỉ đạo công việc một thời gian.
Khương Vân mới tới công ty, đối với những chuyện này không rõ ràng lắm, tìm hiểu nhiều một chút để tránh về sau xảy ra sự cố.
Trên chiến trường chức vị nhiều tính toán, có đôi khi khách sáo cũng không phải là tốt.
Đại Trí Sùng bọn họ vừa rời đi là đi hai ba tiếng đồng hồ, qua thời gian tan tầm mới trở lại.
Lúc đó Khương Vân đã đem công tác hoàn thành xong không sai biệt lắm nên ngồi chờ Đại Trí Sùng quay lại phòng.
Nhóm người Minh Nhân không trở lại, nghe nói là đi gặp lãnh đạo khác rồi, công việc vẫn chưa kết thúc.
Đại Trí Sùng cố ý để Khương Vân ở lại, không phải vì chuyện khác mà chính là muốn báo cho Khương Vân sau này nàng phụ trách hỗ trợ cho Thiệu Thanh.
Chuyện này hiển nhiên là ngoài dự kiến của Khương Vân, như thế nào mà trọng trách lại áp lên một nhân viên mới như nàng vậy, rõ ràng không hợp lý.
Bất quá Đại Trí Sùng có suy tính của mình, bên cạnh đó hai phó giám đốc khác đều có hạng mục quan trọng trong tay cần hoàn thành, bản thân ông ta cũng hai ngày nữa là đi công tác bên Đức, mặt khác ông ta đối với hồ sơ của Khương Vân cũng có hiểu biết tương đối, rõ ràng nàng là người có năng lực, hơn nữa ông ta cũng biết sự việc triển lãm ô tô ở thành phố Q, luôn cân nhắc mãi mới quyết định đem nhiệm vụ giao cho Khương Vân.
Ông ta chỉ nói qua một lần, thấy Khương Vân nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, ngữ khí khẽ nhếch: "Như thế nào? Không thể làm sao?"
Khương Vân trên mặt không biểu hiện, "Không có, chỉ là giám đốc Đại cũng biết, tôi mới tới công ty..."
Đại Trí Sùng cắt ngang lời nàng: "Cô có thể đảm nhiệm".
Nàng châm chước một lát, lúc Đại Trí