Mưa to vẫn không ngừng, từng hạt từng hạt rơi vào lá cây, rơi xuống trong sân, ánh đèn loe lóe trong phòng khách nương theo nơi cửa sổ đang đóng chặt hiện ra bên ngoài.
Lục Niệm Chi giải thích vài câu, có quan hệ tới mấy lời Tần Chiêu mắng hôm đó, còn có những chuyện nơi ngõ nhỏ năm xưa nhưng không nói hết toàn bộ, đặc biệt là những lần vô tình gặp gỡ chỉ có mình cô biết.
Chuyện kia không còn tất yếu, nói ra ngược lại làm đối phương không dễ chịu.
Từ năm ấy đến nay, Tần Chiêu vẫn luôn cho rằng đoạn cảm tình dài tám năm này là Lục Niệm Chi nhường cho mình nên cô ấy mới kiêng kỵ như vậy, sử dụng rất nhiều tâm tư.
Nhưng thực tế, Lục Niệm Chi lựa chọn đều là nương theo ý Khương Vân, không quan hệ gì với Tần Chiêu.
Cô nguyện ý buông tay là vì Khương Vân có ý đối với Tần Chiêu.
Cảm tình tuổi mười tám đều rất thuần túy, cho dù không nói ra miệng nhưng nét mặt cùng hành động đều thể hiện hết ra ý nghĩ.
Chỉ là ai cũng không nghĩ đến, Tần Chiêu cùng Khương Vân bắt đầu bằng một lời nói dối còn liên quan tới Lục Niệm Chi.
Tần Chiêu đoạt trước cảm tình bằng lời nói dối, thậm chí giải thích với Lục Niệm Chi cũng không phải nói thật, chờ lúc phát hiện ra đã là chuyện rất lâu sau này.
Cô ấy ở Giang Viên gặp qua Khương Vân là chuyện ngoài ý muốn nhưng kế tiếp hết thẩy đều không phải.
Khương Vân nhận nhầm người, cho rằng Tần Chiêu chính là thiếu nữ mang đàn ghi-ta nàng đụng phải vào đêm mùa đông ki.
Nàng nhớ rõ cái ôm ấm áp kia dù bị người ta đẩy ra một phen.
Lúc đó Tần Chiêu cùng Lục Niệm Chi trang điểm trông rất giống nhau, cả hai đều cao gầy, một thân quần áo tay dài màu đen còn mặc thêm áo hoodie xanh đen trùm mũ, sau lưng cùng mang ghi-ta.
Mà cây đàn Tần Chiêu mang là của Lục Niệm Chi.
Thời gian đó Lục Niệm Chi không ở thành phố C, ghi-ta gửi chỗ Giang Châu Húc, Tần Chiêu đi lấy về dùm.
Khương Vân hỏi Tần Chiêu có phải trước đây hai nàng cũng từng gặp qua nhau ở chỗ này hay không, Tần Chiêu không giải thích, im lặng chấp nhận.
Duyên phận se kết như vậy, mới có những chuyện sau này.
Tám năm trước giao tình giữa Tần Chiêu và Lục Niệm Chi thâm hậu, cô ấy biết những chuyện Lục Niệm Chi ở ngõ An Hòa, tuy chưa từng nghe qua tên Khương Vân nhưng sau khi cố ý tiếp xúc với Khương Vân thì cũng đoán được ít nhiều.
Cho nên khi người khác hỏi, cô ấy chột dạ mà nói dối là ở trường học gặp được, giải thích với Lục Niệm Chi lúc ấy còn tỏ vẻ không biết gì.
Tất cả mọi người đều tin lời Tần Chiêu, bao gồm cả Lục Niệm Chi.
Cho đến một lần kia tụ hội bạn bè, Tần Chiêu giữa lúc đó phải ra ngoài, có người ồn ào hỏi Khương Vân hai nàng là quen biết nhau như thế nào, Khương Vân đúng sự thật mà nói.
Tuy rằng lần gặp đầu tiên thái độ của đối phương tương đối lãnh đạm nhưng Khương Vân nhớ lại nói: "Cảm giác cô ấy là người rất tốt".
Nếu không có ấn tượng này thì khả năng sau đó cũng không thể giao tiếp với người kia nhiều như vậy.
Có thể ở một chỗ gặp được người kia là duyên phận, hai lần gặp chính là ý trời, dần dần đối với đối phương sinh ra ý tưởng cô ấy tuyệt đối là người ngàn dặm tìm kiếm.
những lời này trong vòng bạn bè truyền tai nhau cũng truyền tới chỗ Lục Niệm Chi, mà khi đó Khương Vân và Tần Chiêu đã ở bên nhau bốn năm, cảm tình thật ổn định.
Nếu như năm đó cô biết sớm một chút, kết quả đã không giống nhau nhưng sự tình đã thành thế này, một cơ hội cũng không có.
Tần Chiêu không giải thích chuyện này, coi như chưa có gì phát sinh.
Bất quá rốt cuộc những chuyện kia cũng qua rồi, đi tính nợ cũ cũng không có gì thú vị cho nên buổi tụ hội sinh nhật hôm ấy, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, có mấy lời không tiện nói ra bởi sẽ thật chấn động, nói ra sẽ khiến Khương Vân đau khổ, còn khiến người khác phê bình chỉ trỏ
Thêm nữa là Lục Niệm Chi sẽ không giằng co cùng Tần Chiêu, đến cuối cùng cũng chỉ nói hai câu kia.
Mà nay đứng ở nhà cũ, Lục Niệm Chi không hề đề cập tới những chuyện đó nhưng cũng sẽ đem mọi chuyện hiểu lầm nói rõ ràng.
Khương Vân thật lâu sau không lên tiếng, không biết nghĩ gì, đem cái ly đặt trên bàn trà rồi nói: "Căn nhà bọn chị thuê là của chú Kỳ, chú ấy dọn tới khu mới bên kia từ lâu rồi".
Lục Niệm Chi nghe.
"Chủ quán ăn vặt là bà con của dì Châu, họ Hứa, sau khi dọn đi cũng không thấy quay lại đây lần nào.
Con mèo kia...", Khương Vân tạm dừng một chút tiếp tục nói: "Nó tên Sơ Thất, già lắm rồi, hai năm trước qua đời.
Vốn nó là ông bà Hứa gia tặng cho tôi nhưng tôi không nuôi được nên gửi cho dì Châu".
Lục Niệm Chi ngồi xuống, nhìn nàng.
Thời gian thấm thoát, rất nhiều chuyện xưa đã đi qua, chỉ có ngõ nhỏ cùng vài người còn ở lại.
Khương Vân dùng dư quang ánh mắt liếc nhìn bên ngoài, ánh đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt, nàng rũ rũ mắt, không nhìn người bên cạnh.
Hai người đều tương đối trầm mặc, ít nói.
Ngày đó sau khi Khương Vân rời đi, trò khôi hài ở biệt thự nhanh chóng lan truyền trong vòng bạn bè trở thành đề tài bàn tán.
Đa số mọi người không dám thẳng thắn bàn về Lục Niệm Chi hay Tần Chiêu nhưng lén lút tám chuyện cùng nhau thì nhiều.
Khương Vân chia tay rồi lại ở cùng Lục Niệm Chi, Tần Chiêu ngoại tình với Hứa Tri Ý, Hứa Tri Ý lại là đối tượng liên hôn của Đậu Ninh Thành...!
Một chuyện lại một chuyện làm người ta mở rộng tầm mắt, so với phim truyền hình còn đặc sắc hơn.
Sau khi bị lan truyền, tiếp theo đương nhiên sẽ truyền tới thành phố S bên kia.
Tần gia cùng Hứa gia đều nghiêng ngã, Lục – Đậu hai nhà cũng không tốt hơn là bao.
Người ngoài cuộc vui sướng khi người gặp họa, hận không thể càng có thêm nhiều màn trình diễn xuất sắc hơn nữa, dù sao xem náo nhiệt cũng không chê việc càng to hơn.
Hứa Tri Ý trở thành trò cười lớn nhất.
Hứa gia từ trên xuống dưới đều tức điên, sao có thể đoán được sẽ đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, quả thực không kịp phòng ngừa, muốn đem tin tức áp xuống nhưng không thể, muốn chặn miệng người khác cũng không chặn được.
.
truyện kiếm hiệp hay
Mà Đậu gia tuy là một bên bị hại nhưng cũng bị nhạo báng không ít.
Đậu lão gia tử tức giận muốn đột quỵ, cái mặt già nua đều bị ném đi, mặc kệ tổn thất bao nhiêu cũng lập tức, kiên quyết ngừng tất cả dự án hợp tác cùng Hứa gia.
Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, không thể chỉ dùng lời nói để giải quyết.
Người Hứa gia tới cửa suốt đêm chờ muốn xin lỗi, kết quả là bị trực tiếp đuổi đi.
Tần gia bên kia, cha mẹ Tần hôm qua liền đuổi tới thành phố C, còn chưa biết sẽ giải quyết sự tình như thế nào.
Lục gia tạm thời không có động tĩnh.
Ông Lục từ mấy năm trước đã mặc kệ Lục Niệm Chi, hiện tại gây ra đống phiền toái này ông ấy một chút cũng không vội.
Đầu tiên là gọi điện thoại ập xuống một trận mắng, mắng thoải mái xong thì nói là để bản thân Lục Niệm Chi tự mình giải quyết hết thảy.
Khương Vân không ở trong vòng giao tiếp kia nên hoàn toàn không biết mấy chuyện này.
Những người khác cũng sẽ không cố ý nói với nàng mà Lục Niệm Chi cũng