Đêm nay gió đặc biệt dịu nhẹ, mát mẻ, cùng với những đêm hè khô nóng phiền muộn của thành phố C hoàn toàn bất đồng.
Đèn nê-ông lập lòe, đám đông vây kín, trong không khí mang theo chút hơi ẩm, tiếng ồn chung quanh không dứt.
Khương Vân đứng ở nơi đó, cách đám người một khoảng nhìn sang.
Thời điểm học đại học lúc ấy, nàng nhìn được rất nhiều lần bộ dáng Lục Niệm Chi đàn ghi-ta nhưng cũng không giống lần này.
Bài hát đối phương vừa đàn vừa hát kia Khương Vân đã từng nghe qua.
Năm đó nàng tan học về nhà, đi xuyên qua đường tắt nhỏ hẹp, căn nhà lầu ba tầng mấy lần truyền ra giai điệu này.
Nàng từng ở trước cửa căn nhà kia nghỉ chân, ngửa đầu hướng lên trên nhìn nhưng không thể thấy cảnh tượng bên trong nhà.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Khương Vân đều đã quên khúc nhạc này, hiện tại nghe được, đột nhiên mang đến cảm giác quen thuộc.
Đám người vây xem đông đúc, có người bàn luận, có người cầm điện thoại quay chụp lại.
Hai cô bé học sinh ghé đầu nhau tò mò bàn luận, trong đó một người nhìn xung quanh, không tin tưởng hỏi người kia: "Người đang hát là nữ đúng không?"
Cô gái kia gật đầu: "Đúng vậy đó, nhìn thấy là nữ mà"
Người kia ngạc nhiên: "Cô ấy thổ lộ với một cô gái?"
...
Khương Vân nghe được đoạn nói chuyện này nhưng không nghiêng đầu nhìn mà như cũ nhìn nơi cách xa kia.
.
truyện đam mỹ
Lúc bài hát sắp kết thúc, cô bé bỗng nhiên nói: "Hẳn là đồng tính luyến ái".
Cô bé còn lại giật mình: "Cô ấy không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Nhiều người như vậy, còn có quay phim chụp ảnh".
"Không biết nữa".
...
Mọi người đều bàn luận say sưa.
Khương Vân lẳng lặng nghe, nhìn thân ảnh bên kia.
Người ôm đàn ghi-ta dần dần trùng khớp với trí nhớ của nàng, trong nháy mắt nàng sinh ra một loại cảm giác không rõ lắm, giống như là Lục Niệm Chi chính là người mà nhiều năm trước mình đụng phải nhưng ngay sau đó nàng lại đem ý niệm này phủ nhận, không nghĩ gì nhiều.
Trong ấn tượng của Khương Vân, người kia là Tần Chiêu và đã là chuyện của quá khứ.
Lục Niệm Chi đem đàn ghi-ta trả lại cho nhóm nhạc, xoay người hướng và phía ngược lại với chỗ Khương Vân, trước khi rời đi còn hướng nơi này nhìn xem.
Khương Vân ngầm hiểu được người này là đang tránh đám đông.
Trên quảng trường người so với trước càng nhiều hơn, tốp năm tốp ba tản bộ.
Hai người dọc theo quảng trường đi một vòng mới gặp nhau bên kia, tránh khỏi những người đang muốn tiếp tục xem náo nhiệt kia.
Các nàng không ở đó lâu lắm, đi một chốc rồi trở lại nơi đỗ xe, lái xe rời khỏi Giang Viên.
Chạy được một đoạn tới nơi ít người ít xe thì dừng lại bên đường.
Khương Vân còn không có mở miệng nói chuyện Lục Niệm Chi đã cởi dây an toàn nghiêng lại, đè lên người nàng mà hôn.
Một đoạn đường này khá là tối, nơi đỗ xe càng không thấy được.
Khương Vân hứng lấy nhiệt tình của đối phương, môi đỏ hé mở ôm lấy eo người này.
Một nụ hôn giằng co thật lâu, tình ý trong không gian nhỏ hẹp lan tràn.
Khi tách ra, Khương Vân có chút thở hổn hển, chưa thể bình ổn được.
Nàng bám lấy bả vai Lục Niệm Chi, nhẹ giọng nói: "Bài lúc nãy chị hát tên là gì?"
Lục Niệm Chi không trả lời ngay mà hôn cằm nàng mấy cái, hỏi lại: "Dễ nghe sao?"
Khương Vân cười cười.
Lục Niệm Chi đem cổ váy nàng kéo kéo xuống, nhịn không được ở xương quai xanh nàng khẽ cắn một chút.
Không dùng lực, Khương Vân ôm chặt lấy người này.
Lục Niệm Chi lại ngước lên hôn môi đỏ của nàng, ý vị xâm chiếm mười phần.
Dục vọng chiếm hữu của Lục Niệm Chi có chút cao nhưng không làm người ta phản cảm, thậm chí là hưởng thụ.
Khương Vân đáp lại cô, chậm rãi vuốt ve sau gáy người này, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Tuy chỉ là một nụ hôn nhưng mang đến cảm thụ hoàn toàn bất đồng so với bình thường.
Kết thúc nụ hôn, nàng không buông ra mà kề sát mặt Lục Niệm Chi, thâp giọng nói: "Dễ nghe..."
Lục Niệm Chi lại hôn hôn khóe môi nàng: "Là do Giang Châu Húc viết".
Khương Vân chống trán nàng: "Trước đây từng nghe qua"
"Ngõ nhỏ bên đó?"
"Uhm"
Lục Niệm Chi giải thích: "Bọn chị ở nơi đó từng luyện qua"
Khương Vân mỉm cười nói: "Em biết"
Lục Niệm Chi lại lần nữa hôn nàng, so với dĩ vãng đều chân thành tha thiết hơn.
Chờ hai bên đều có chút thở dốc thời điểm, Lục Niệm Chi mới nói thẳng: "Vân ấm áp"
Khương Vân ngẩn người.
Người này ngậm lấy cánh môi của nàng: "Tên bài hát..."
Các nàng ở trong xe ôn tồn lẫn nhau tầm hai mươi phút, hết sức thân mật, lặp đi lặp lại hôn môi không dứt.
Qua đi hai người tới căn hộ chung cư mà không quay về ngõ An Hòa, cũng không tới biệt thự.
Sau khi vào cửa hai người không bật đèn, lát sau đèn phòng tắm sáng lên, tiếp theo vang lên tiếng nước chảy, không bao lâu sau đèn phòng ngủ được bật lên.
Rèm cửa được kéo kín lại, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Lục Niệm Chi hôn trán Khương Vân, hôn mặt, hôn mắt, một đường đi xuống...!cơ hồ đem toàn thân trên dưới đều hôn một lần, Khương Vân yêu chết cái cảm giác này, ở trong tay đối phương nở rộ.
Cô hôn nàng, yêu nàng.
Rung động dung nhập thân thể, cũng là nhập vào trong linh hồn.
Thời điểm trời vừa sáng, một cơn mưa nhỏ rơi xuống, bất quá không được bao lâu thì dừng.
Thành phố C sáng sớm nổi lên sương mù bao phủ toàn bộ thành phố, liếc mắt nhìn không rõ cảnh vật ở xa.
Xe cộ trên đường như nước chảy, trung tâm thành phố vừa hừng đông liền từng hàng xe nối tiếp nhau.
Sinh hoạt vẫn như cũ nhưng lại có chút thay đổi.
Khương Vân ở công ty trước sau vẫn thuận lợi.
Đại Trí Sùng một lần tìm nàng nói chuyện thế mà lại nói nàng biểu hiện không tồi, đặc biệt là trong lúc ông ấy đi công tác, làm việc đâu ra đó, tiến độ hoàn thành cao.
Thuận theo tự nhiên, hình ảnh Khương Vân trong mắt Đại Trí Sùng đã được thay đổi so với trước đây.
Bất quá bởi vì nàng còn đang ở thời điểm thử việc, hạng mục kế đó phân tới tay nàng cũng không có gì đặc biệt.
Ý tứ Đại Trí Sùng là trước hết để xem biểu hiện của nàng.
Mặc kệ trước kia ở công ty cũ nàng có thành tích như thế nào, hết thảy đều chờ ổn định mới nói được, dù sao sắp tới sẽ không cho nàng công tác trọng yếu gì.
Khương Vân đối với sự sắp xếp này cũng hiểu được, không ý kiến gì nhiều.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã tới đầu tháng tám.
Trong lúc đó, Minh Nhân rời thành phố C.
Đêm trước khi đi còn mời bạn bè ăn cơm, bao gồm cả đám người Trương Dịch nhưng Lục Niệm Chi không đi.
Tối hôm đó cô đi Bồi Thịnh đón Khương Vân tan tầm rồi tới ngõ An Hòa ăn cơm tối.
Thành phố S bên kia, trò khôi hài lúc trước cũng đã sớm được bình ổn xuống, đã đựợc giải quyết hết.
Sự tình cùng với phán đoán trước kia có chút bất đồng.
Mấy người kia cũng không thể một tay che trời, không có bản lĩnh như vậy.
Bởi vì vãn hồi danh dự, cuối cùng vẫn là để Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý chịu.
Hai người một trước một sau tới cửa Đậu gia xin lỗi, đối với bên ngoài giải thích đây chỉ là việc hiểu lầm, cách nói cùng với phỏng đoán trước đó cũng không sai biệt lắm, bất quá người đứng ra chịu đổi thành Tần Chiêu.
Từ đầu tới cuối đều là hiểu