Buổi sáng trong sân vận động tổ chức triển lãm người tương đối nhiều, nhân viên các công ty đều đang chạy tới chạy lui làm việc, các nàng ở nơi này không bị chú ý tới chỉ có những đồng nghiệp đi phía sau hơi kinh ngạc.
Khương Vân còn không kịp phản ứng, nhìn Lục Niệm Chi trước mắt một thân trang phục thoải mái màu nhạt, động tác né tránh cũng ngừng lại.
Lục Niệm Chi hôm nay mặc áo thun, quần ngắn màu xám, giày thể thao, trên đầu còn đang đội mũ tai bèo (dạng mũ như thanh niên tình nguyện ý) cùng màu, thoạt nhìn cũng thật quá thoải mái rồi cùng với trong điện thoại nói tới thành phố S đi công tác hoàn toàn khác nhau.
Đột nhiên nhìn thấy người này trong nháy mắt, Khương Vân ngẩn ngơ, Tần Chiêu bên cạnh cũng tương tự.
Động tác Lục Niệm Chi che chở Khương Vân không phải quá rõ ràng, tuy hành vi có ý tứ đối chọi gay gắt nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, so với Khương Vân còn bình tĩnh thong dong hơn.
Ánh mắt Tần Chiêu trong nháy mắt thâm trầm nhưng chung quy là một người ăn qua một lần khổ, được giáo huấn một trận sẽ không giống như lần trước xúc động như vậy.
Cô cũng cất giấu cảm xúc, ngay sau đó khôi phục lại như thường, phảng phất một chút đều không để bụng người trước mặt, không đem đối phương để vào mắt.
"Lục tổng như thế nào rảnh rỗi tới đây?", Tần Chiêu nhẹ giọng hỏi, khéo léo mà bình tĩnh, lời nói ý vị thâm trường.
"Đến đây công tác liền thuận tiện đến nơi này nhìn một chút!", Lục Niệm Chi nói, giống như vô tình mà liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Giữa hai người nồng nặc mùi thuốc súng nhưng lại đều có thể khống chế tốt tình hình, không cho người khác nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Bởi vì trò khôi hài lần trước chỉ lưu truyền trong vòng giao tế, lúc sau bị đè ép xuống dưới, sự việc không tiếp tục truyền đi nên những người khác cũng không rõ ràng giữa hai người rốt cuộc là vì sao lại thành thế này.
Những nhân viên đi đằng sau đều không hiểu ra sao.
Đồng nghiệp ở chi nhánh công ty Bồi Thịnh lại càng khó hiểu, đại cổ đông đích thân tới hiện trường triển lãm hình như là trong kế hoạch không có sắp xếp nha.
"Vậy hoan nghênh Lục tổng!", Tần Chiêu nói, rất có tư thế nhân viên ban tổ chức.
Lục Niệm Chi không trả lời, thái độ không mặn không nhạt.
Bạn tốt ngày xưa sau một trận nháo, giao tình trước kia đều tan thành mây khói, gặp lại chính là kẻ thù.
Tần Chiêu lần trước rơi vào hoàn cảnh thảm như vậy, bị chỉnh đến thiếu chút nữa hoàn toàn suy tàn, cô không có khả năng cho qua tất cả không tính toán, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ là tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.
Lần trước ở biệt thự là Tần Chiêu xúc động bất chấp hậu quả mà lúc này lại càng có nhiều người, nơi nơi trống trãi, Tần Chiêu sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.
Nhìn đến bộ dạng này của Lục Niệm Chi, cô không những không tức giận mà ngược lại cười cười, trực tiếp bỏ qua đối phương hướng tới Khương Vân ôn nhu nói: "Phó giám Khương, cô còn cần đi cùng tôi đến văn phòng một chuyến nhận cái biểu mẫu điền vào là được".
Khương Vân không lên tiếng, sau một lúc lâu vẫn là ra vẻ không có chuyện gì phát sinh, đầu tiên là khách sao trả lời: "Vậy phiền toái Tần tiểu thư, cảm ơn.
Bất quá tôi còn phải lập tức đi tới chỗ tổng giám Thiệu một chuyến, thời gian cũng không kịp rồi, có thể để anh Trương đi thay không?"
Sau đó lễ phép dò hỏi anh Trương đồng nghiệp.
Anh ấy đương nhiên không có ý kiến, vốn chính là tới đây hỗ trợ Khương Vân mà.
Dường như đã đoán trước được nàng sẽ trả lời thế này, Tần Chiêu một chút cũng không ngoài ý muốn, "Cũng được, muộn một chút gặp lại".
Nói xong chào hỏi những người khác một tiếng rồi xoay người trực tiếp rời đi.
Toàn bộ quá trình hữu kinh vô hiểm, mới vừa rồi trận thế giương cung bạt kiếm giây tiếp theo liền hai câu mà qua, phảng phất tình huống phát sinh như vậy là chuyện bình thường, chỉ do mọi người xung quanh nghĩ nhiều mà thôi chứ thực tế không có vấn đề gì.
Ở nơi công cộng không thể làm xằng bậy, nói sai một câu đều sẽ bị truyền đi bốn phương tám hướng, đối với ai cũng đều không tốt.
Ba đương sự đều không phải kẻ ngốc, lần chạm mặt này coi như là một lần ngoài ý muốn đi.
Lục Niệm Chi một ánh mắt cũng không muốn cấp cho Tần Chiêu, cùng Khương Vân hướng một hướng khác rời đi.
Hai nàng đều không có quay đầu lại, cùng sóng vai đi.
Tần Chiêu dùng dư quang ánh mắt hướng bên kia nhìn, trùng hợp nhìn thấy hai người các nàng đi đến chỗ khúc ngoặt thì Lục Niệm Chi bỗng dưng giơ tay giúp Khương Vân chỉnh chỉnh tóc mái.
Khương Vân người này kỳ thật không thích ở nơi công cộng có hành động thân mật, càng sẽ không đem tình cảm cá nhân trộn lẫn vào công việc.
Nàng từ trước tới nay đem cuộc sống sinh hoạt cá nhân cùng công việc tách ra thật sự rõ ràng hơn nữa tương đối kiêng dè cùng người trong công ty phát sinh quá nhiều liên luỵ, trên cơ bản đều là có thể tách ra thì sẽ tách, hành sự dứt khoát mà lưu loát nhưng mà thời điểm Lục Niệm Chi duỗi tay đến trước mặt nàng thì nàng cũng không né tránh, tự nhiên tiếp nhận, phảng phất như chuyện thường ngày.
Trừ bỏ Tần Chiêu thì không có người nào thấy một màn này.
Tần Chiêu trơ mắt nhìn hai người rẽ vào khúc ngoặt không còn thấy bóng dáng.
Ánh mắt cô thâm trầm, bên trong tiềm tàng quá nhiều cảm xúc người khác không hiểu được, lãnh đạm mà hờ hững chỉ là Khương Vân không nhìn đến, cho dù có phát hiện cũng không sao hết.
Tần Chiêu xuất hiện nhất thời phá huỷ tâm tình của nàng nhưng không mang đến quá nhiều ảnh hưởng.
Hôm nay còn có một đống việc phải làm, Khương Vân cũng sẽ không vì mấy chuyện này mà bối rối.
Dù sao đang ở bên ngoài, Lục Niệm Chi cũng biểu hiện rất bình thường, không cố tình kéo gần khoảng cách với Khương Vân, không cho người khác phát hiện manh mối gì.
Trên đường trở về người này giải thích: "Nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên chị tới đây sớm một chút để dạo, vốn nghĩ giữa trưa mới đi tìm em".
Người này bay chuyến tương đối sớm, tới thành phố S liền tới nơi triển lãm, nghĩ buổi sáng Khương Vân còn phải làm việc không nhàn rỗi nên không đi quấy rầy chỉ là thật trùng hợp đi, cứ vậy mà gặp một màn vừa rồi.
Khương Vân nghiêng đầu nhìn cô, không quá rối rắm chuyện đó, chỉ hỏi: "Chị ở đâu?"
"Cùng khách sạn với em".
Người nào đó rất tính toán nha, trước khi lại đây thì thông báo cho Bồi Thịnh nói là muốn tới đây thị sát, Bồi Thịnh tự nhiên sẽ cho đại cổ đông một phòng đơn trong cùng khách sạn rồi.
Cô trước không nói cho Khương Vân biết, hiện tại mới nói.
.
Truyện Trinh Thám
Khương Vân cũng không ngại chuyện này ngược lại nói công việc đã an bài của chính mình.
Chờ đến khi tới khu của Bồi Thịnh, hai nàng liền tách ra, Khương Vân đi tìm Thiệu Thanh, Lục Niệm Chi bị một giám đốc chi nhánh công ty ở thành phố S đón đi tiếp đãi, dẫn cô đi tham quan chỗ này chỗ kia.
Đoạn nhạc đệm ban nãy thực nhanh trôi qua, nhóm nhân viên cho dù nhìn không ra chỗ thích hợp cũng không dám nói bậy, một đám người ngậm chặt miệng, làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Tuy là như vậy, tin tức Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu bất hoà vẫn lan truyền nhanh chóng nhưng không ai hiểu vì cái gì hai người lại bất hoà.
Khương Vân không bị liên luỵ vào, lúc ấy đồng nghiệp ở đó đều cho rằng chỉ là Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu đối chọi nhau mà thôi, không liên quan tới nàng.
Thiệu Thanh cũng nghe nói việc này nhưng cô xưa nay không quan tâm mấy chuyện