Hiện trường một mảnh rối ren, rào chắn bên đường bị đụng nát, xiêu vẹo.
Một chiếc ôtô hiệu Toyota màu đen bị lật nằm lăn, có lẽ từ trên cao rơi xuống lăn đến phía dưới chân dốc nằm đó.
Người vây xem tiến đến kiểm tra người bên trong xe bị thương như thế nào, những người còn lại thì đứng bên lề đường theo dõi, tất cả mọi người không phải người có chuyên môn, ai cũng không dám tùy tiện tiến lên hỗ trợ, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.
Hiện trường quả thực quá kinh hoàng, phần đầu xe nát bét, cửa kính hai bên vỡ nát, nhành cây đâm xiên qua cửa kính đâm thẳng vào bên trong xe, không biết người bên trong có bị đâm trúng hay không.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đều biết một chút biện pháp sơ cấp cứu nhưng đối với hiện trường là vụ tai nạn xe hơi lại không có tác dụng nhiều lắm, tình huống như thế này người bình thường không thể xử lý được, dùng sai phương pháp sẽ làm cho người bị thương càng thêm nặng, tốt hơn hết là đừng gây thêm rắc rối.
Thế nhưng hai người vẫn xuống xe đi qua xem một chút.
Sườn dốc độ dốc quá lớn, trời lại tối đen, đứng bên lề đường chỉ có thể nhìn thấy hiện trạng thê thảm của chiếc xe, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đến phụ giúp kia cũng không biết được tình hình, nằm bò trên mặt đất dùng đèn pin điện thoại rọi vào bên trong xe đều bị máu me trong xe doạ sợ, cả hai luống cuống không biết làm như thế nào.
Người bình thường chưa từng thấy loại tình cảnh này, dám tiến lên hỗ trợ cũng thật can đảm nhưng tiếp theo nên làm như thế nào thì ai cũng không biết.
Một người đàn ông trong đó sốt ruột xông lên la lối: "Gọi 120 chưa?"
Những người bên này nhanh chóng trả lời: "Gọi rồi! Gọi rồi! Đang trên đường tới"
Người kia lại la lên: "Mấy người tới đây đi, trong xe kẹt cứng rồi"
Bây giờ không ai dám nhúc nhích nhưng hồi nữa khi xe cấp cứu tới nhất định là cần sự hỗ trợ của mấy người bọn họ.
Bên đường lập tức trở nên hỗn loạn, có người muốn xuống nhưng bị người khác ngăn lại, cũng có người không do dự liền đi xuống.
Người vừa rồi chạy kêu hai người Khương Vân kia muốn xuống lại không dám, do dự một lát vẫn là khẽ cắn răng theo sau, trước khi đi còn nói với những người còn lại: "Ai trong các người biết cấp cứu cũng tới giúp đỡ đi!"
Có người nhanh chóng nhắc nhở: "Đừng có di chuyển lung tung, đợi cấp cứu tới đi!"
Khương Vân dự định đi xuống, nghĩ mình cũng có thể giúp được gì đó nhưng Lục Niệm Chi ngăn nàng lại.
"Chị đi được rồi", Lục Niệm Chi nói "Ở đây chờ chị"
Khương Vân vẫn đang mặc trang phục đi làm, xuống dốc cao như vậy thật phiền phức, Lục Niệm Chi lại đang mặc quần đùi mang giày đế bệt thì đi lại sẽ thuận tiện hơn.
Khương Vân cũng không tranh với cô, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút".
Lục Niệm Chi ừ một tiếng, lập tức đi xuống.
Người này bình thường thường xuyên rèn luyện, xuống dốc rất dễ dàng, chỉ chốc lát sau đã là người đầu tiên xuống tới dưới.
Không hiểu sao trái tim Khương Vân đập rất nhanh khiến nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Có thể là do nàng quá sốt ruột, lần đầu tiên gặp được loại tình cảnh này, khó tránh khỏi có chút sợ hãi, dù sao hiện trường tai nạn xe hơi thảm khốc như vậy, căn bản là nếu không tử vong thì cũng là bị thương rất nặng.
Người bình thường cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Lại có xe khác từ xa chạy tới đứng ở phía sau xe Khương Vân, một nam một nữ từ trên xe đi xuống, tới đây xem có chuyện gì.
Cô gái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông đứng cạnh Khương Vân run giọng đáp: "Tai nạn ôtô"
Người phụ nữ tròn mắt nhìn xuống dưới: "Đã bao lâu rồi? Gọi 120 chưa?"
"Gọi rồi.
Tầm mười phút trước", một người khác trả lời, vừa nói vừa chỉ người đàn ông nói lúc nãy, "Lúc đó chiếc xe kia ở ngay trước xe anh ta, nhém chút nữa là đụng phải rồi".
Người đàn ông bộ dạng sắp khóc, dường như sắp ngã quỵ tới nơi.
Mới trải qua cảnh tượng nguy hiểm như vậy, anh ta không thể bình tĩnh được, thậm chí vành mắt ửng đỏ, kích động nói: "Vốn là đang lái xe bình thường, ai biết chiếc xe kia đột nhiên lại đảo một cái, tôi muốn tránh cũng không tránh được.
Người lái xe kia vì tránh không để va chạm mà....."
Nói đến một nửa, người đàn ông không khống chế được tâm tình, không cầm được nước mắt, "Tôi cũng muốn tránh, không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy".
Ai có thể ngờ tới!!!
Khi gặp chuyện như vậy không ai có thể bình tĩnh được, chưa kể trên xe kia còn có không ít người.
Người phụ nữ đang thắc mắc kia vội vàng an ủi để anh ta không kích động nữa.
Những người đứng bên đường nghị luận sôi nổi, ai cũng sợ hãi cảnh tượng này, còn có người không ngừng mà hỏi xe cấp cứu lúc nào có thể tới.
Khương Vân vẫn tính là bình tĩnh, đứng bên đường nhìn xuống dưới xem.
Nàng không rõ ràng dưới kia tình huống đến cùng là như thế nào, chỉ nhìn thấy Lục Niệm Chi đứng nhìn ghế sau xe, tựa hồ gặp chuyện không mong muốn.
Khương Vân không tự chủ được siết chặt tay, trong lòng bàn tay đều ra đầy mồ hôi.
Nàng trở nên lo lắng không giải thích được, tim đập thình thịch như thể nàng là người đang ở bên dưới và phát hiện những người bên trong xe kia là ai.
Người chung quanh đang bàn luận gì đó nàng đều không nghe thấy, toàn bộ tâm tư đặt trên người Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi hơi ngẩn người, sau đó cô bị người đàn ông đi cùng kéo một cái bảo cô đi xem tài xế thế nào.
Tài xế là người bị thương nặng, người bê bết máu trông rất kinh hãi.
Trên cổ của anh ta có một vết cắt rất dài, không biết hắn bị thương nặng bao nhiêu, dù sao anh ta cũng đang chảy rất nhiều máu, đang rất yếu.
Ý thức tài xế vẫn còn, môi anh ta mấp máy nhưng không nói thành tiếng được.
Người đàn ông kia thúc giục: "Nhanh giúp cầm máu, tiếp tục như thế thì xe cấp cứu còn chưa tới thì người đã không chịu nổi rồi".
Lục Niệm Chi không do dự đẩy những người đang đứng trước xe sang một bên, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.
Thời điểm như thế này cô không lo được nhiều như vậy, mặc kệ vết thương nặng hay nhẹ, trước hết phải cầm máu cái đã.
Không ai dám tùy tiện hỗ trợ, Lục Niệm Chi nhanh chóng tiến lên.
Khương Vân ở phía trên chờ, đầu óc trống rỗng.
Tình hình bên dưới hẳn rất nghiêm trọng.
Nàng không thể làm gì chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi đang quỳ trên mặt đất hỗ trợ cầm máu, bóng dáng người này trong đêm đen đặc biệt nổi bật, an tĩnh, đơn giản, không hoảng sợ.
Một người đứng bên đường hỏi: "Trong xe có bao nhiêu