Khương Vân dừng bước, tâm tình vừa mới bình tĩnh lần nữa bị khơi dậy sóng, ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt Tần Chiêu sắc bén, thâm trầm mà đánh giá cô, trên mặt không biểu tình.
Một khắc này, yết hầu cô dường như bị bóp chặt tùy lúc đều có thể bỏ mạng nhưng sau đó lại trở nên vững vàng.
Vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, thanh âm bình thản mà nói: "Hút điếu thuốc".
Cô là người rất ít khi nói dối, bất luận là trong công việc hay cuộc sống.
Từ trước đến nay, một là một hai là hai, chưa bao giờ dấu diếm.
Đúng thật là cô ở hành lang hút thuốc, chỉ là ở một góc người khác không thấy đã làm một ít chuyện mờ ám.
Vô cùng bình tĩnh mà đáp một câu, cô cố ý vô tình đem điếu thuốc bị vò nát khi dây dưa lúc nãy đưa ra, nhìn Tần Chiêu, ngữ khí hơi nâng lên: "Như thế nào?"
Người trước mặt này lúc ngoại tình có bao nhiêu trắng trợn táo bạo, Khương Vân hiện tại chẳng thèm kiêng nể gì nàng, đã là diễn trò, ai cũng có thể diễn.
Tần Chiêu không nói gì chỉ đứng tại chỗ không tránh ra, nàng cúi nhìn điếu thuốc nhăn nhúm trong tay Khương Vân, một vài sợi tóc trên trán rủ xuống che lấp sườn mặt nàng làm người khác không thấy rõ nàng đang suy nghĩ hay có biểu hiện gì.
Khương Vân không lên tiếng, lẳng lặng cùng nàng giằng co.
Cô cho rằng Tần Chiêu cứ vậy, ẩn nhẫn mà khắc chế, khẳng định sẽ phát tác cảm xúc nhưng mà không bao lâu, Tần Chiêu thế nhưng thoải mái nhẹ nhõm thở ra, lựa chọn tin tưởng: "Không, chỉ là thuận miệng hỏi một chút".
Cứ như vậy trong mắt Khương Vân lại cho răng nàng chỉ là giả vờ, không muốn đánh vỡ hiện trạng yếu ớt mỏng manh giữa hai người mà thôi.
Có một số đồ vật, một khi đã vỡ khẳng định là không thể lành lặn trở lại.
Rốt cuộc Tần Chiêu đem việc ngoại tình giấu sâu như vậy chính là vì không muốn buông tha cô.
Đến tận bây giờ vẫn gắt gao nắm chặt, cực lực che dấu.
Nhưng Khương Vân từ cử chỉ và ánh mắt nàng phát hiện Tần Chiêu là thật sự tin tưởng mình, không có nửa điểm hoài nghi.
Khương Vân ngẩn ra, không ngờ cứ vậy mà nhẹ nhàng trôi qua.
Giờ phút này Tần Chiêu chính là nàng của lúc trước, mang lòng mình tuyệt đối tín nhiệm đối phương, chỉ là tình cảnh đã khác.
Cô thu hồi suy nghĩ cũng không muốn dây dưa, liền gật đầu, "Tôi ra ngoài".
Nói xong tùy tay đem điếu thuốc nhăn nhúm trong tay bỏ vào thùng rác bên cạnh, xoay người rời đi.
Tần Chiêu đuổi theo, đến cuối hành lang bắt lấy tay cô, sức có chút mạnh như sợ Khương Vân sẽ tránh đi.
Khương Vân muốn tránh đã chậm, chủ quán cùng đám người kia nhìn thấy hai người tay trong tay đi ra, cho rằng đây là đã hòa hoãn, sôi nổi cười tiếp chuyện.
Cô không biểu hiện quá mức rõ ràng, âm thầm xoay chuyển tay muốn thoát đi kiềm chế của Tần Chiêu nhưng động tác không quá lớn, chung quy vẫn không thể tránh thoát.
Đã đến giữa trưa, chủ quán khách khí mời mọi người ở lại ăn cơm.
Có người buổi chiều có việc nên đi trước, Khương Vân cũng không ở lại, dùng cái cớ lúc nãy rời đi.
Mọi người cũng là có mắt nhìn, không ngăn cản cô, khách khách khí khí nói cô có việc thì cứ rời đi.
Trước khi đi, Khương Vân phát hiện Lục Niệm Chi không còn ở đó, không biết đã đi đâu.
Có thể là đã sớm rời khỏi.
Cô chân trước vừa ra cửa, chân sau Tần Chiêu đã đuổi tới, quả thực cứ lằng nhằn lôi kéo.
Khương Vân hiện tại tâm tình thật sự rất khó chịu nhưng cũng không muốn xé rách da mặt cãi nhau.
Đi xa một đoạn mới qua loa lấy lệ nói với Tần Chiêu: "Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, không có thời gian, có việc gì muộn một chút rồi nói".
"Chị đi đâu?" Tần Chiêu lại giữ cô.
Khương Vân dừng lại, không kiên nhẫn nói: "Đi khu N"
"Em đưa chị đi"
"Không cần"
Nhưng Tần Chiêu vẫn khăng khăng "Em buổi chiều không có việc gì, có thể đưa chị đi".
Khương Vân không dấu vết tránh tay, hướng bên cạnh nửa bước tránh ra, không muốn cùng nàng có bất kỳ đụng chạm gì "Cô cũng chưa lái xe đến lại còn đi giày cao gót, làm sao đưa?"
"Đến giao lộ phía trước bắt xe là được".
Tần Chiêu nói, tiến cạnh cô một chút nhưng không nắm tay cô, hẳn là đã nhận ra cô không kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn, biết được không thể cứ vậy mà ép buộc cô.
Bất quá dù vậy, Khương Vân vẫn nói: "Tôi tự mình đi bắt xe, không cần cô đi theo".
Tần Chiêu không cho, nhìn cô muốn nói lại thôi, ngập ngừng giây lát ôn nhu nói: "Chúng mình đã năm ngày không gặp nhau rồi".
Dĩ vãng, mặc kệ đi nơi nào công tác quay lại thành phố C đều sẽ không xa cách như vậy, Khương Vân quá lạnh nhạt quá khác thường, tuyệt tình đến không nhận ra.
Có một số việc Tần Chiêu trong lòng biết rõ ràng chỉ là không muốn đối mặt.
Khương Vân sẽ không theo ý nàng, không có kiên nhẫn giơ tay vẫy một chiếc taxi, lập tức khom người ngồi vào mặc kệ người phía sau có lời muốn nói hay có tâm tình gì.
Cô gần đây đã đủ rối loạn.
Lúc mới phát hiện đều mất đi lý trí, tìm không được phương hướng, thật vất vả mới bình tĩnh lại.
Hiện tại nhìn thấy Tần Chiêu còn tiếp tục dấu diếm chính mình, vẫn yên tâm thoải mái như chưa hề phát sinh chuyện gì, chuyện phát sinh quan hệ bên ngoài đều là cô nghi ngờ tưởng tượng làm cô có điểm ngăn không được cơn bực tức.
Càng cùng người này tiếp xúc càng giống lúc vừa phát hiện manh mối, không khống chế được sẽ rối loạn.
Thấy cô kiên quyết lên xe, Tần Chiêu tiến đến chặn cửa xe nói: "Buổi tối em lại tìm chị".
Khương Vân không để ý tới.
"Chị dọn về nhà cũ?" Tần Chiêu hỏi.
Bắc Nhai là phố buôn bán, giữa trưa lượng xe cộ qua lại đông đúc, tài xế trung niên mặc kệ hai người, mặt không kiên nhẫn mà xoay người hỏi "Không lên xe thì tránh ra, phía sau còn có xe, đừng làm mất thời gian".
Khương Vân sắc mặt không đổi "Thật ngại quá, phiền chú cứ chạy đi".
Cô đẩy tay Tần Chiêu ra đóng cửa lại.
"Chị".
Tần Chiêu vội vàng nói "Em muộn một chút đến nhà cũ tìm chị".
Khương Vân quay đầu không tỏ thái độ gì.
Xe ở phía sau thúc giục, tài xế một khắc cũng không chờ thêm, trong nháy mắt đóng cửa liền khởi động xe chạy đi.
Trong chốc lát liền nhìn không thấy người đứng phía sau.
Tài xế tính tình nóng nảy nhưng làm người cũng không tệ, chờ