Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Toàn bộ


trước sau

Trong nhà vệ sinh chật hẹp, ánh đèn có vẻ hơi ố vàng.

Lục Lẫm dạ.ng hai chân ra, bê chậu nước dội lên người, nước nóng rực thấm đẫm da thịt của anh, rất thoải mái.

Khương Nghiên dội từng gáo nước nhỏ, thấm ướt tóc của anh. Anh để trần nửa người trên, làn da phần lưng màu lúa mạch căng chặt, đường cong cơ bắp khoẻ khoắn.

Trên lưng còn có vết đạn xoẹt qua, đấy là vinh quang mà nghề nghiệp của anh để lại, bàn tay ướt nhẹp của Khương Nghiên phủ lên vết sẹo dữ tợn sau lưng kia.

“Anh bị từ khi nào vậy?”

“Hai năm trước, trong một lần hành động độc lập.”

Cô nhíu chặt mày: “Máu chảy có nhiều không anh?”

“Nói nhảm, em thử khoét một lỗ máu xem.”

Thấy Khương Nghiên im lặng, Lục Lẫm nắm lấy tay cô: “Bây giờ mới biết đau lòng à, chậm rồi.”

“Em không thèm đau.” Khương Nghiên khụt khịt mũi, bàn tay vốc nước nóng dội lên đầu của anh, thấm ướt mái tóc cứng cáp của anh.

Tóc đàn ông trời sinh cứng hơn phụ nữ, nhẹ nhàng vuốt v/e, cảm xúc dày rậm cứng rắn chọc vào lòng bàn tay, rất thoải mái.

Khương Nghiên bóp dầu gội ra lòng bàn tay, xoa đều đều lên tóc anh, thay anh xoa bóp da đầu.

“Anh có đau không?”

“Em gãi chẳng khác gì mèo cào, đau cái gì mà đau.”

“Em đang nói thứ trên lưng anh cơ, có đau không?”

“......” Lục Lẫm mấp máy môi, trầm giọng nói: “Đã sớm không còn cảm giác rồi.”

Khương Nghiên tăng thêm lực tay, thay anh mát xa da đầu, rất thoải mái.

“Em cắt móng tay rồi à?” Lục Lẫm hỏi.

“Trước đây móng tay hơi dài.”

“Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì.”

“Móng tay của em, nhìn rất đẹp.”

Trong khi anh cở/i quần áo, Khương Nghiên len lén nhìn móng tay điệu đà đã bị cắt cụt của mình, bây giờ móng tay bao chặt dọc theo đầu ngón tay, mát xa da đầu sẽ rất thoải mái.

Khương Nghiên không đáp lại lời anh, bắt đầu giúp anh xoa bóp da đầu, lực tay vừa phải, trước đây cô thường xuyên đến tiệm uốn tóc gội đầu, có để ý đến thao tác của nhân viên, cô học cái gì cũng rất nhanh.

“Nếu em thất nghiệp, có thể suy nghĩ...”

“Dừng lại.”

Khương Nghiên vỗ vỗ gáy anh, bọt xà phòng bay loạn xạ.

“Vẫn đang trong tay em mà đã bắt đầu làm loạn rồi, em không gội cho anh nữa bây giờ.”

“Đừng, anh sai rồi, em xoa bóp thêm cho anh đi, thoải mái lắm.”

Lục Lẫm hôm nay rất dễ nói chuyện, có lẽ là hơi nước ấm áp đã sưởi ấm trái tim anh.

Trong lòng Khương Nghiên khá thoải mái, kiên nhẫn đấm bóp cho anh một lúc, sau đó mở nước nóng xả sạch bọt xà phòng trên tóc cho anh.

Lục Lẫm khoác khăn tắm lau tóc, từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, Khương Nghiên đã chuẩn bị xong máy sấy: “Đến đây nào, em sấy tóc cho anh một lúc.”

“Ồ, phục vụ trọn gói à.” Lục Lẫm ngồi trước mặt cô.

Tiếng máy sấy vang lên bên tai, gió nóng cách một khoảng thổi đến, không nóng.

Một tay cô thay anh sấy tóc, bên còn lại giữ đầu của anh.

Lục Lẫm ngẩng đầu, có thể thấy ánh mắt rũ xuống của cô, rất mềm mại, quyến rũ vô cùng, cũng chỉ có Lục Lẫm mới biết được, người phụ nữ này lúc dịu dàng, thật đẹp.

Tiếng hít thở của cô phả nhè nhẹ lên trán anh, mang theo một làn gió thơm. Ở chính giữa là bộ ngực cao vút của cô, cô mặc một chiếc áo len sáng màu ôm lấy cơ thể, dáng vẻ bầ/u ng/ực hiện lên rõ ràng.

Yết hầu anh khẽ lăn lộn.

Khương Nghiên vô thức dướn người lên trước, ngực cô chạm vào chóp mũi anh, nhẹ nhàng lướt qua.

Cơ thể hai người đồng thời rùng mình một cái.

Lục Lẫm phản ứng rất mạnh, suýt chút nữa làm đổ ghế, anh đứng bật dậy liên tục lùi về phía sau, nói: “Không, không cần sấy nữa đâu.”

Anh chạy trối chết về phòng.

Khương Nghiên cất máy sấy điện đi, khẽ cười một tiếng.

Đợi cô rửa mặt xong, chăm sóc da, khi quay về phòng, Lục Lẫm đang trải chăn trên ghế sô pha.

Tối hôm qua anh và cô cùng giường chung gối, anh cứng hơn nửa đêm, khó chịu gần chết, tối nay, anh sống chết cũng phải giữ vững khoảng cách an toàn với cô.

Khương Nghiên ngồi trên giường nhìn anh bận rộn, ngồi yên bất động, đợi đến khi anh làm xong tất cả, cô mới mở miệng: “Anh Lục Lục vẫn chưa tha thứ cho em à?”

“Em nói đến việc gì?” Lục Lẫm quay đầu lại: “Đi không từ biệt, hay là chuyện em trai anh.”

“Cả hai ạ.”

Cuối cùng cũng nói tới vấn đề này rồi, Lục Lẫm hít sâu, ngồi xuống ghế sô pha, đối mặt với cô.

“Chuyện của Tiểu Triết, em kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình là điều quan trọng nhất.”

“Nhưng thằng bé là người thân của anh mà.” Khương Nghiên rũ mắt, nhìn xuống chân của mình: “Em trai anh cũng là em trai em, em nên dốc sức bảo vệ thằng bé, chứ không phải...”

Cô có chút nói không được.

“Tất cả đã qua rồi.” Lục Lẫm nói: “Anh tức giận, là bởi em tự ý rời khỏi anh, bất kể xảy ra việc gì, chúng ta nên cùng nhau đối mặt.”

“Mẹ của anh hận em.”

“Nhưng anh yêu em.”

Không khí chợt lắng đọng.

Khương Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt anh dịu dàng, ánh mắt lảnh tránh sang hướng khác.

“Cành cạch” một tiếng, anh duỗi tay tắt công tắc đèn trên tường.

Xung quanh chìm trong bóng tối.

“Chuyện em tự ý rời đi, đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.” Trong đêm đen, Lục Lẫm tiếp tục nói: “Chính em nói em sẽ cố gắng, thế mà đột nhiên em lại chơi trò mất tích, điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, đây chính là cố gắng của em à?”

“Em xin lỗi.” Khương Nghiên uất ức nói: “Mẹ của anh hung dữ với em, khiến lòng em rối loạn.”

“Mẹ hung dữ với em, em không để ý tới mẹ là được, nhưng anh đâu từng hung dữ với em.”

“Em xin lỗi.”

“Thôi ngủ đi.”

“Vâng.”

Khương Nghiên lên giường, sau khi mắt thích ứng được ánh sáng tờ mờ trong phòng, hình dáng căn phòng cũng dần rõ ràng.

Ghế sô pha bằng gỗ kêu “Kẽo kẹt” một tiếng, Lục Lẫm ngủ, dùng chiếc chăn đơn mỏng phủ lên cơ thể, anh nằm ngang, không hề cử động.

Tiếng hít thở của hai người trong căn phòng yên tĩnh vô cùng rõ ràng, đan xen lẫn nhau.

20′ sau, Khương Nghiên bỗng nhẹ nhàng tiếng gọi: “Anh Lục Lục ơi?”

Anh hít thở đều đặn, không trả lời, dường như đã sâu giấc.

Khương Nghiên từ trên giường xuống đất, xỏ dép rồi nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh.

Cô vén mái tóc dài đen như thác nước ra sau tai, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh.

Môi của anh khô ráo mà mềm mại.

Cô không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể ngậm nhẹ môi anh như vậy, vào giây phút này, nỗi nhớ nhung khắc khoải chợt trào dâng, cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.

“Em cũng yêu anh.” Cô nói.

———-

Ngày hôm sau, Khương Nghiên dẫn theo Vân Thái cùng Vương Hoài Xuân đến nhà Tôn Hồng.

Bà cụ trong nhà mặt đã đầy nếp nhăn, động tác chậm chạp, Tôn Hồng phải ghé sát vào lỗ tai của bà, nói to giới thiệu mấy vị này là phóng viên đến từ thành phố, muốn phỏng vấn
cậu, cậu cũng có thể lên TV.

Khi bà cụ cười lên chỉ còn một chiếc răng cửa, khuôn mặt hằn rõ nếp nhăn: “Lên TV rất tốt, lên TV rất tốt.”

Ông cụ trong nhà coi như khoẻ mạnh, bê mấy cái ghế nhỏ đặt trong sân, lấy mấy quả cam quả quýt ra chiêu đãi khách: “Nhà chật chội quá, tôi xin phép không mời mọi người vào nhà.”

Vương Hoài Xuân bê máy ảnh, đang quay xung quanh căn nhà: “Không sao đâu ạ, bên ngoài có mặt trời lớn, ánh sáng rất tốt ạ.”

Chưa đầy một lát sau, ống quay nhắm ngay vào ông cụ, ông cụ xấu hổ cười cười, chân tay luống cuống: “Vậy các cô cậu muốn tôi nói gì.”

“Cháu chỉ quay cảnh thường ngày, ông không cần phải hồi hộp đâu ạ, ví dụ mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, nói tùy tiện một chủ đề gì cũng được ạ.”

Khương Nghiên cầm micro ngồi trước mặt ông cụ: “Chúng ta nói chút về bố mẹ cậu bé ông nhé.”

“Bố của thằng bé không phải là người tốt, vào năm thằng bé sáu tuổi, nó vào trong thành phố đi làm, mắc bệnh rồi toi mạng, sau đó mẹ thằng bé cũng vào thành phố, lại lấy chồng, bây giờ đã làm mẹ người khác rồi, nhiều năm nay không quay về thăm thằng bé lấy một lần.”

“Vậy tiền trang trải sinh hoạt trong nhà có từ đâu ạ?”

“Mỗi tháng mẹ của thằng bé đúng hạn mà gửi phí sinh hoạt về, không nhiều lắm, tôi với bà nó còn đang trăn trở, lo lắng nhất là chờ hai người chúng tôi đi cả rồi, không biết thằng bé sẽ ra sao.”

......

Khi phỏng vấn đến Tôn Hồng, cậu không có cảm xúc đặc biệt gì với mẹ, chỉ nói là chờ tôi trưởng thành, sẽ vào thành phố lăn lộn xã hội, nhất định phải lăn lộn ra dạng người, cho những người từng xem thường tôi nhìn thật kỹ, Tôn Hồng tôi đây cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.

Khương Nghiên dịu dàng hỏi cậu: “Cái gì gọi là lăn lộn ra dạng người?”

Gương mặt non nớt của Tôn Hồng đỏ bừng, ánh mắt của cậu rất kiên định, như đinh chém sắt nói: “Kiếm thật nhiều tiền, đứng vững gót chân trong thành phố, để những người khác đều phải sợ tôi, không dám bắt nạt tôi!”

Khương Nghiên lại hỏi: “Em phải dựa vào cái gì để đứng vững gót chân trong thành phố.”

Tôn Hồng giơ tay: “Sức lực tôi lớn, có thể chịu được cực khổ!”

......

Sau khi kết thúc phỏng vấn, ông cụ muốn giết gà để chiêu đãi khách, Khương Nghiên không đành lòng giết mấy con gà còn chưa trưởng thành trong nhà để chiêu đãi bọn họ, cho nên nói: “Không được đâu ông ạ, lát nữa chúng cháu còn có nhiệm vụ, không thể ở lại lâu rồi, cháu cảm ơn ý tốt của ông ạ.”

Ông cụ cũng không ép ở lại, nhưng lại bảo Tôn Hồng vào trong nhà cầm khoai tây và măng xuân, muốn tặng cho nhóm Khương Nghiên, nếu từ chối thì khách sáo quá, Khương Nghiên không thể làm gì khác hơn là nhận túi vải rách nặng trịch mà Tôn Hồng đưa, hơn nữa còn nháy mắt với Vương Hoài Xuân, để Vương Hoài Xuân lấy cớ đi vệ sinh, len lén để lại hai trăm đồng trong nhà.

Hai ngày sau, trong trường học, Tôn Hồng tìm được Khương Nghiên, cô vừa phỏng vấn cho nữ sinh có thành tích xuất sắc nhất trường, đang thu dọn đồ đạc đi về, Tôn Hồng thần thần bí bí gọi cô vào góc không có người.

“Chị để lại hai trăm đồng ở nhà tôi à?”

“Hả?” Khương Nghiên giả vờ: “Có chuyện này à?”

Tôn Hồng kiên nhẫn nói: “Tôi biết là chị.”

“Coi như là tiền trả cho mấy túi măng xuân và khoai tây đi.”

“Vậy vẫn quá nhiều.” Cậu tính toán chi li.

“Không coi là nhiều, mẻ măng xuân mới như vậy, trong thành phố cũng rất khó kiếm được.” Khương Nghiên không để ý cười cười: “Bỏ sức ra bao nhiêu sẽ thu hoạch được bấy nhiêu, thế giới này thật ra rất công bằng.”

Tôn Hành rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: “Không có công thì khó mà hưởng lộc, tôi nói cho chị một điều bí mật nhé.”

Khương Nghiên nhướn mày: “Được.”

Tôn Hồng ghé sát vào bên tai Khương Nghiên, khẽ nói một chuyện cho cô.

———-

Vài ngày sau, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Đoàn Nam ngồi trên ghế sô pha bằng da bên tường, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế sô pha.

“Da thật à?”

Hiệu trưởng đứng ngồi không yên cười cười: “Tôi nhờ bạn mua.”

Đoàn Nam gật đầu: “Tôi đã đầu tư không ít vào trường học, nhưng chưa từng hỏi tới bên kế toán, dù sao tôi vẫn tin tưởng nhân phẩm của lão Tần.”

Hiệu trưởng Tần lau lau giọt mồ hôi trên trán, luôn miệng trả lời: “Dạ, dạ.” Phút chốc ánh mắt ông ta chuyển hướng sang hai người đàn ông đứng bên cạnh Đoàn Nam: “Hai vị này, nhìn có vẻ lạ mặt.”

“Bọn họ là nhân viên kế toán của công ty tôi.”

“À...”

“Tới đây xét duyệt một chút vấn đề sổ sách trong trường.” Đoàn Nam đứng lên, tới gần bàn làm việc đối diện, nhìn hiệu trưởng Tần: “Theo phép, tiền không thể nào ném đá xuống sông, dùng vào việc gì, dùng bao nhiêu,  người đầu tư như tôi, trong lòng vẫn phải biết chính xác, nếu ngày nào đó phóng viên muốn phỏng vấn tôi, tôi cũng phải nói được, đúng không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện