Vì còn có rất nhiều tài liệu cần sửa sang lại, Khương Nghiên phải gọi cơm hộp bên ngoài, chuẩn bị tùy tiện đối phó trong phòng làm việc.
Bộ phận lễ tân gọi điện thoại đến, nói dưới tầng có người tìm cô, cô tưởng cơm hộp đã được giao đến rồi, vội vã xuống tầng, lại phát hiện người đợi cô không phải anh chàng giao cơm hộp đẹp trai Mạt Lam.
Mà là Thẩm Chi.
Thẩm Chi mặc áo gió màu trắng, đeo kính râm, đứng trước cửa kính của cơ quan, gương lớn phản chiếu bóng dáng mảnh mai của bà, dưới ánh nắng như Quan Âm Bồ Tát.
Thừa dịp Thẩm Chi chưa nhìn thấy mình, Khương Nghiên xoay người định chuồn đi, nhưng không nghĩ tới Thẩm Chi đã qua ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh đối diện nhìn thấy cô.
“Cô có thể trốn tôi cả đời sao?” Giọng Thẩm Chi bình thản.
Bước chân Khương Nghiên dừng lại.
Binh đến tướng chặn, sợ làm gì.
Cô khẽ cắn răng, xoay người mỉm cười với Thẩm Chi: “Con chào dì Thẩm.”
Mặt Thẩm Chi vô cảm nói: “Khương tiểu thư, cô thật là lợi hại, khiến Hạ Y Y ngay cả công việc cũng không còn.”
Khương Nghiên ngồi xuống trước mặt bà, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như dì vì chuyện này mà tới tìm con, không cần nói...”
“Thật là lợi hại.” Thẩm Chi nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô chẳng thay đổi gì so với trước đây, không biết Lẫm Lẫm rốt cuộc thích cô ở điểm gì.”
“Cái này dì phải đi hỏi anh ấy, chứ không phải tới tìm con ạ.”
“Cô nói chuyện với người lớn trong nhà cũng đấu võ mồm như thế này hả?”
Khương Nghiên dừng lại một chút, không nói gì nữa, đối mặt với Thẩm Chi, bản năng của cô là mở ra hệ thống phòng ngự.
“Tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm.”
Khương Nghiên đề phòng nhìn Thẩm Chi: “Dì có lời gì, có thể nói trực tiếp ở đây mà.”
“Tôi muốn nói về chuyện Tiểu Triết, nói ở đây sẽ không rõ ràng.” Thẩm Chi nói: “Lục Lẫm nhiều lần tới tìm tôi, nói cho tôi biết, không, không phải nói cho tôi, mà là thông báo cho tôi biết, thằng bé muốn ở bên cô.”
Khương Nghiên rũ mắt: “Chúng con thật sự muốn ở bên nhau.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ để một người phụ nữ tự tay đẩy con tôi vào ngục làm con dâu tôi à?”
“Người đẩy Thẩm Triết vào ngục không phải con, mà là chính thằng bé.” Khương Nghiên đè thấp giọng, thần sắc giữa hai đầu lông mày càng thêm kiên quyết: “Dì ạ, con đã xin lỗi dì, nhưng con xin lỗi không phải vì con thật sự làm sai điều gì, mà là vì Lục Lẫm.”
“Bởi vì Tiểu Triết là em trai Lục Lẫm, con mới có thể cảm thấy áy náy, cũng bởi vì dì là mẹ Lục Lẫm, con mới có thể tiếp nhận toàn bộ những oán thán của dì trong nhiều năm qua, trừ điều đó ra, không còn những cái khác.”
“Sao cô dám nói như vậy.”
“Đêm hôm đó thằng bé vô địch giải đua xe, nhất thời vui sướng mà uống mấy chén, lái xe trong lúc say rượu rồi va vào người ta, nói lời ngông cuồng, ném tiền vào cảnh sát giao thông, những thứ này chẳng lẽ cũng do con sai khiến thằng bé làm sao?” Khương Nghiên nhìn Thẩm Chi, gằn từng chữ nói: “Con hư tại mẹ, nếu nói cho rõ ràng, Thẩm đại thiếu gia có hôm nay, dì làm mẹ, chẳng lẽ không có chút trách nhiệm nào ạ? Bây giờ dì đẩy trách nhiệm lên người con, chẳng qua là dì muốn lương tâm của mình có thể yên bình, đúng không ạ.”
Ánh mắt Thẩm Chi đỏ ửng, không thể giữ vững vẻ thản nhiên, giận run người: “Khương Nghiên, có đôi khi mắt thấy, không nhất định là thật, cô chỉ thấy con tôi kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ thấy thằng bé dùng tiền mua chuộc cảnh sát giao thông, cô đã vội viết ra những lời báo như vậy, để tất cả mọi người chỉ trích thằng bé, khiến thằng bé tự sát...”
“Chẳng lẽ con nói không đúng ạ!”
Thẩm Chi cười lạnh nói: “Tôi nói cho cô biết, tự cho là đúng... Sẽ phải trả giá thật nhiều.”
Khương Nghiên nhìn Thẩm Chi, lẩm bẩm nói: “Dì nói vớ vẩn gì thế.”
“Lục Lẫm chưa từng nói cho cô biết Tiểu Triết là loại người gì, thằng bé luôn chăm ngoan học giỏi, từ tiểu học đến trung học vẫn luôn cầm cờ đi trước, không chỉ có vậy, nó là người hiền lành thiện lương, thích giúp đỡ người khác, đi trên đường còn quyên tiền cho người già ăn xin, bất kể đối phương có phải lừa đảo hay không, ước mơ của thằng bé là giành được suất tranh tài tại giải đua xe công thức một, tiền thưởng nó thắng được trong mấy năm nay đều quyên góp vào quỹ trẻ em, những điều này Lục Lẫm chưa từng nói cho cô, đúng không.”
Khương Nghiên nhíu mày: “Con và anh ấy chưa bao giờ nói chuyện về Thẩm Triết.”
Đây dường như là đề tài tránh nhắc đến mà bọn họ ngầm hiểu với nhau.
“Những điều này, chỉ cần cô điều tra, hoặc đến thăm trường cũ của Tiểu Triết thì cô sẽ biết, nhưng cô chưa từng làm vậy.” Ánh mắt Thẩm Chi tựa như dao sắc, nhìn chằm chằm Khương Nghiên: “Trong lòng cô tự cho thằng bé là Phú nhị đại ăn chơi trác táng, gây tai nạn rồi bỏ chạy, cô dựa vào suy nghĩ của mình, dẫn hướng dư luận, bức thằng bé đến nơi đầu sóng ngọn gió...”
“Thằng bé va vào người ta, đây là sự thật.” Khương Nghiên kiên trì nói: “Con chỉ đưa tin đúng sự thật mà thôi.”
“Có đúng là cô đưa tin đúng sự thật không?” Thẩm Chi nhìn cô chằm chằm: “Ngày mai, cô đến nhà tù số một Giang Thành, nói chuyện với thằng bé một chút, cô có dám không?”
......
Sau khi Thẩm Chi rời đi, Khương Nghiên đứng bên cửa kính, lâu sau vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. Gió luồn qua khe cửa thổi đến lạnh cả người, suy cho cùng, bệnh nghề nghiệp khiến cô không kịp chờ đến ngày mai, lập tức xin nghỉ đến nhà tù số một Giang Thành để hỏi cho rõ ràng.
Đoàn Nam lái xe đưa cô đi, vào giờ phút này, cô thật sự sợ tay mình run sẽ không lái được xe.
Giữa phòng tiếp khách đặt một tấm kính dày, khi người quản ngục dẫn Thẩm Trong đi ra, cô gần như không thể nhận ra cậu.
Thiếu niên khí phách năm xưa bây giờ lại cúi đầu, ánh mắt hơi dại ra, cao lên khá nhiều, ngồi lặng lẽ trước mặt Khương Nghiên, khí chất trầm ổn, mặt mũi thấp thoáng vài nét của Lục Lẫm thời niên thiếu.
Sau khi Thẩm Chi ly hôn bố Lục Lẫm, Lục Lẫm đi theo bố, mà em trai thì đi theo mẹ, thậm chí cả họ cũng sửa lại.
Thời đại học khi Khương Nghiên yêu đương với Lục Lẫm, cô cũng biết vài chuyện trong gia đình anh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt, cô chưa từng ra mắt người trong nhà anh, thế nên sau khi Thẩm Triết không chịu được áp lực mà tự sát, Khương Nghiên gặp được Lục Lẫm đang vội vã chạy đến bệnh viện mới xem như lần đầu tiên chính thức gặp mặt người nhà của anh, nhưng lại ở trong hoàn cảnh vô cùng khó xử.
Thẩm Chi đã tới tìm Khương Nghiên vô số lần, lời ngon lời ngọt đều nói hết, tính cách của hai người phụ nữ đều kiên cường, lời qua tiếng lại không ai nhường ai, cho đến sau này, khi Thẩm Chi biết được người yêu của con trai lớn lại là phóng viên hại chết con trai nhỏ của bà, bà mới thật sự hận chết Khương Nghiên.
***
Giờ này phút này, Thẩm Triết ngồi đối diện Khương Nghiên, ngẩng đầu lên đánh giá cô, dường như có chút hoang mang.
“Xin hỏi cô là?”
“Em... Không nhớ chị à?”
Thẩm Triết chưa từng gặp Khương Nghiên, có lẽ cơ hội gặp trực tiếp duy nhất chính là lúc cô cầm micro chất vấn cậu.
Sau đó, Thẩm Chi không bao giờ … Cho phóng viên tiếp xúc với Thẩm Triết nữa, nhất là Khương Nghiên.
“Xin lỗi cô.” Thẩm Triết ngẩng đầu lên quan sát cô thật kỹ, nhưng cậu thật sự không nhớ cô là ai: “Xin hỏi trước đây chúng ta từng quen biết à?”
“Chúng ta...” Khương Nghiên cúi đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Chị là bạn gái Lục Lẫm.”
Nghe được câu này, trên mặt Thẩm Triết lộ ra vẻ
mặt hiếm thấy: “À...”
Cậu tự tay sửa sang lại cổ áo của mình, không nhịn được gãi gãi đầu: “Chị dâu... Chị, em tên là Thẩm Triết, thật là... Lần trước anh ấy đến thăm em mà không nói gì, hôm nay anh ấy có đến đây không ạ, chị đến thăm em thật là... Em còn chưa chuẩn bị gì.”
Tay chân cậu luống cuống, gò má tái nhợt hơi ửng hồng.
Đột nhiên, tim Khương Nghiên như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, cô hỏi: “Em thật sự không nhớ đến chị một chút nào à?”
Vẻ mặt Thẩm Triết càng thêm nghi ngờ: “Chị, em... Trước đây chúng ta từng gặp nhau ạ? Em thật sự xin lỗi, em mắc bệnh hay quên, còn bị mù mặt nữa.”
“Chị là người phóng viên đã chất vấn em vào ba năm trước, em không nhớ sao?”
Thẩm Triết cố gắng nghĩ lại, nhìn Khương Nghiên, nhận ra có chút ấn tượng, cậu mỉm cười nói với cô: “À, em nhớ ra rồi, là cô phóng viên đó, lúc đấy em còn hung dữ với người ta, hóa ra là chị, ngượng quá đi.”
Những cảm xúc bồi hồi, chần chừ đứng trước cửa phòng giam không dám bước vào, giờ phút này, dưới nụ cười thuần khiết của người thiếu niên trước mắt, thế mà lại tan thành mây khói.
Khương Nghiên giật mình.
Trong khoảnh khắc này, Thẩm Triết vô cùng ấm áp, so với Phú nhị đại ngang tàng độc ác trong ấn tượng ban đầu của Khương Nghiên, tưởng như hai người khác nhau.
Khương Nghiên không kiềm chế được luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, cô hỏi cậu: “Tại sao trước đây em lại lái xe khi say rượu, chẳng lẽ em không biết việc này rất nguy hiểm hả?”
“Đã qua nhiều năm rồi, tại sao chị lại... Muốn hỏi em cái này.”
Dường như Thẩm Triết cũng không muốn nhớ lại chuyện đã qua, cậu rũ mắt, siết chặt nắm tay, vẻ mặt thống khổ: “Em biết em đã hại chết người, hôm ấy, sau khi tỉnh rượu, em biết mình đã mắc phải sai lầm lớn, em tình nguyện lấy mạng đổi mạng.”
Khương Nghiên nhìn cậu, lẩm bẩm nói: “Em có thể nói cho chị biết tại sao lại lái xe trong lúc say rượu không.”
“Bởi vì...” Cậu chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc cũng thổ lộ thật tình.
***
Đoàn Nam thấy Khương Nghiên đi ra ngoài, tay đang cầm điếu thuốc buông xuống, anh ấy nghiêng người mở cửa xe, đón cô đi vào.
Thấy Khương Nghiên ngơ ngẩn, anh ấy mềm mỏng hỏi: “Em hỏi rồi à?”
“Vâng.”
“Có ẩn tình đằng sau không?”
“Có.”
“Tâm trạng rất phức tạp?”
“Vâng.”
Đoàn Nam vê tàn thuốc, đánh tay lái lái xe ra ngoài.
Rất nhanh, xe chạy đến dưới một tòa chung cư, thỉnh thoảng có người đi bộ ven đường, ánh đèn màu cam soi bóng cô xuống đường.
“Tại sao anh lại đưa em đến đây?”
“Hai ngày nữa là tiết Thanh Minh, nên đến thăm một chút.”
Đoàn Nam dẫn Khương Nghiên đến một căn hộ, gõ vang cửa phòng.
Rất nhanh, một chàng trai có vóc dáng cao lớn đi ra, mở cửa.
“Ơ, Đoàn đại ca, anh đến rồi.” Nhưng ngay sau đó cậu thấy được Khương Nghiên đứng ở phía sau, vui mừng nói: “Phóng viên Khương, chị cũng tới à!”
Khương Nghiên nở nụ cười mệt mỏi: “Cao Viễn, gần đây em sống thế nào? Mẹ và em gái có khỏe không?”
“Dạ, mọi người đều khỏe, anh chị đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào nhà ngồi đi!” Cao Viễn đón Đoàn Nam và Khương Nghiên vào nhà.
Đồ đạc trong nhà rất đơn giản, nhưng coi khá sạch sẽ, cậu đang ăn tối một mình, trên bàn để vài món cơm thừa canh cặn.
“Thật ngại quá.” Cậu gãi gãi đầu: “Em không biết anh chị đến đây, anh chị có ăn không, không thì để em gọi cơm hộp.”
Dường như cảm thấy gọi cơm hộp chiêu đã khách không tốt lắm, cậu lại vội vàng nói: “Thôi để em ra chợ mua ít thức ăn, anh chị chờ em nhé.”
“Không cần đâu Tiểu Viễn.” Đoàn Nam gọi cậu lại: “Bọn anh chỉ muốn ghé thăm em một chút, đến ngồi một lát rồi đi thôi.”
Cao Viễn vội vàng bê ghế ra mời họ ngồi xuống: “Em gái em đang đi học, chủ nhật mới về.”
Khương Nghiên hỏi: “Bây giờ hằng ngày em vẫn phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ đúng không?”
Cao Viễn gật đầu: “Gần đây tiền lương bảo vệ tăng, em và em gái đã bàn bạc rồi, ai có thời gian thì người đấy đến bệnh viện, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.”
Khương Nghiên không hề do dự rút một tấm thẻ từ trong túi đưa cho Cao Viễn: “Ở đây có chút tiền...”
“Không được, phóng viên Khương!” Cao Viễn vội vàng đứng lên: “Em nói với chị những điều trên không phải... Không phải có ý này, những năm qua chị và Đoàn đại ca tự mình giúp em và em gái đi học, chúng em đã vô cùng biết ơn rồi, đã không biết báo đáp, em không thể nhận tiền của chị nữa!”
Khương Nghiên đặt thẻ vào trong tay Cao Viễn: “Em cầm chị mới có thể an lòng.”
Cao Viễn không hiểu ý của Khương Nghiên: “Phóng viên Khương, ban đầu chị giúp chúng em giải oan, gia đình em rất biết ơn chị, nếu như không có chị đưa tin, khiến cho xã hội chú ý, cái tên Phú nhị đại gây tai nạn kia chắc chắn sẽ không bị phán nặng như vậy.”
Khương Nghiên nghe vậy, cơ thể run rẩy, Đoàn Nam vội vàng nói: “Luật pháp phán quyết rất công chính, đúng rồi, hàng tháng Thẩm gia có gửi tiền chữa bệnh cho mẹ em đúng hạn không?”
“Có ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Cao Viễn tức giận nói: “Lần trước người đàn bà kia tới tìm em, nói muốn nhờ em viết thư, chứng minh hàng tháng bà ấy đều gửi tiền cho em đúng hạn.”
Đoàn Nam khẽ cau mày: “Viết cái này để làm gì?”
“Bà ấy muốn xin cho tên hung thủ giết người kia được giảm án phạt, nhưng em đã từ chối rồi. Tên đó hại chết bố em, còn làm hại mẹ em cả đời không dậy được nữa, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tên đó, có cho em nhiều tiền hơn nữa cũng không được, em hận cậu ta, hận đến mức muốn một dao đâm chết cậu ta!”
Trong ánh mắt Cao Viễn toát ra nỗi thống hận khắc cốt.
Khi Khương Nghiên và Đoàn Nam đi về đã là đêm khuya.
“Anh dẫn em đến nhà Cao Viễn là vì muốn giảm bớt áy náy của em với Thẩm Triết à.” Khương Nghiên nhìn quang cảnh lướt qua cửa sổ xe, hỏi.
Đoàn Nam cười một tiếng: “Bất kể có ẩn tình gì, cậu ta cũng đã hủy hoại cả một gia đình.”
Khương Nghiên thật sự mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại: “Chuyện của một con ngựa chỉ liên quan đến một con ngựa.”
Hết chương 51