Tiếp đón xong vị khách cuối cùng, Đường Á Nam thở ra một hơi.
Cô tháo chiếc khẩu trang màu trắng ra để xuống một bên, sau đó lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần ra.
Tin nhắn Wechat của Triệu Việt hiện thẳng ra trên màn hình điện thoại, 3 tin liên tiếp, bảo sao vừa rồi cô cứ cảm thấy điện thoại hơi rung.
[ Chị Nam, mấy giờ chị đến?]
[ Diệt Tuyệt sư thái đến rồi, bà ta nói lát nữa lúc vào giờ học chúng ta phải chép lại bài khoá hôm qua bà ta dạy.]
[ Fuck, bà ta còn nói nếu sai hơn năm chỗ thì phải chép lại cả bài mười lần! Đúng là không nhân tính, không nhân tính, không nhân tính...]
Nhìn thấy một câu cuối cùng, Đường Á Nam mím môi, dường như cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ghé vào bàn học kêu trời kêu đất của Triệu Việt sau khi nghe xong tin tức này.
Cùng là học sinh của trường THPT số 2 Thanh Thành, bên trên có một trường trọng điểm cấp thành phố cùng một trường trọng điểm cấp quận đè ép, còn có một trường trung học tư lập với số tiền học phí gấp đôi các trường khác, vì thế điểm trúng tuyển cấp ba của trường THPT số 2 Thanh Thành hầu như đều là số điểm thấp nhất so với điểm trúng tuyển của các trường khác, nên thành tích của các học sinh trong trường THPT số 2, chỉ cần nghĩ thôi là đã đủ biết là như thế nào rồi.
Nhưng Đường Á Nam lại là một ngoại lệ.
Theo lời Triệu Việt nói thì cô là người duy nhất có thể đến trường trọng điểm cấp thành phố hưởng phúc, nhưng cô lại cam chịu đến trường THPT số 2 Thanh Thành đồng cam cộng khổ với bọn họ.
[ Năm phút.]
Sau khi trả lời tin nhắn của Triệu Việt, Đường Á Nam nhìn thoáng qua số giờ phía trên cùng màn hình, hiện tại là bảy giờ năm mươi, cách thời gian lên lớp chỉ còn mười phút, vẫn kịp.
"Dì Trương, cháu đến trường học trước, sáng mai cháu lại đến."
Đường Á Nam nói một câu vào phía trong, sau đó cởi tạp dề trên người xuống, mặc áo khoác đồng phục vào, không kéo khoá áo mà cứ mở phanh ra như vậy, đeo cặp sách lên lưng rồi rời khỏi tiệm bánh bao.
"Aiz, đứa nhỏ này, dì nấu cho cháu bát mì hoành thánh, ăn xong thì đi." Dì Trương đuổi theo.
"Cảm ơn dì Trương nhưng cháu không ăn đâu, lát cháu có tiết chép lại bài khóa, cháu phải đến lớp học đây, dì giữ lại ăn đi."
Đường Á Nam quay đầu, đứng ở bên cạnh đường quốc lộ phất phất tay với dì Trương, sau đó quay người đi sang làn đường dành cho người đi bộ, tiến vào cổng trường.
***
Thời gian đọc bài khoá sáng sớm đã qua, cách thời gian lên lớp của tiết thứ nhất còn có năm phút.
Bởi vì sắp phải chép lại bài khoá nên các bạn học lớp 2 khó có khi đều không ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trong phòng học tận dụng thời gian ít ỏi cuối cùng ngồi đọc thuộc lòng.
Đường Á Nam đi vào phòng học từ cửa sau.
Tối hôm qua về nhà, Triệu Việt vốn không học thuộc bài, cậu ta vừa mới nhân lúc giáo viên không ở trong lớp trong tiết đọc bài khóa sớm mà chép hết bài ra bàn.
Triệu Việt không yên lòng đọc lại hai lần, dư quang thoáng nhìn thấy Đường Á Nam tới, ánh mắt cậu ta sáng lên, chủ động kéo ghế ra cho cô: "Chị Nam, chị ngồi đi."
Triệu Việt ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, vị trí địa lý rất tốt, Đường Á Nam thì ngồi phía trước cậu ta.
Đường Á Nam liếc nhìn Triệu Việt một cái, để cặp sách xuống: "Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải là đã làm chuyện gian trá thì cũng là làm chuyện trộm cắp gì rồi.
Nói đi, muốn tôi làm gì?"
Vẫn là chị Nam hiểu cậu, Triệu Việt cười hắc hắc: "Chị Nam, giúp em một việc thôi."
Đường Á Nam nghiêng đầu.
"Là như này, Diệt Tuyệt sư thái nói đợi lát nữa sau khi chép lại bài khoá xong thì tổ trưởng của các nhóm sẽ phụ trách sửa bài cho thành viên trong nhóm, chị hạ thủ lưu tình, châm chước cho em."
"Ok."
Đường Á Nam lấy sách ngữ văn ra, lật đến trang ngày hôm qua học.
Phía trên trang sách, tất cả đều là phần ghi chú lít nha lít nhít bằng bút mực màu lam.
Chữ viết thanh tú, sạch sẽ gọn gàng.
"Chị Nam, chị thật đúng là cứu tinh của em!" Triệu Việt ở phía sau kích động nói.
Thanh âm lãnh đạm của Đường Á Nam truyền đến: "Cho cậu thêm một ngày học thuộc bài khoá, ngày mai còn không học thuộc thì chép hai mươi lượt."
Triệu Việt:...
Chuông vào học vừa vang thì thanh âm cộp cộp của giày cao gót cũng vang lên, Lâm Văn - người được xưng là Diệt Tuyệt sư thái đi vào phòng học.
Lâm Văn vừa là giáo chủ nhiệm vừa là giáo viên môn ngữ văn của lớp 2.
Sau khi đi vào, Lâm Văn nhìn thoáng qua phía của Đường Á Nam trước, sau đó mới bất động thanh sắc mà dời ánh mắt đi: "Được rồi, cô đã cho các em thời gian đọc bài khoá lúc sáng sớm rồi, hiện tại gập sách giáo khoa lại, chép lại bài khoá."
Trong lớp lập tức vang lên một loạt tiếng kêu rên đầy áp lực.
Lâm Văn không dao động gì, phát giấy chép lại bài khoá cho từng học sinh ngồi bàn đầu, để bọn họ truyền từng tờ từng tờ một xuống dưới.
Cầm lấy tờ giấy, Đường Á Nam viết tên lên trên góc trái trên cùng trước, sau đó mới bắt đầu viết bài khoá.
《 Khuyên học 》, Tuân Tử, quân tử nói: Học không thể đã...
Bài khoá này không coi là quá dài, chỉ là có một số chữ dễ viết sai.
Sau khi Đường Á Nam chép lại xong còn cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác nhận không vấn đề gì mới đặt bút xuống.
...
Hết giờ học, Đường Á Nam bị Lâm Văn gọi đến văn phòng.
Nữ sinh buộc một bím tóc đuôi ngựa, hai tay tự nhiên rũ xuống hai bên người, mặc đồng phục vô cùng quy củ, dáng vẻ học sinh tốt ngoan ngoãn như này rất khó gặp ở trường THPT số 2.
Ngay từ năm lớp mười Lâm Văn đã là giáo viên chủ nhiệm lớp 2, dạy Đường Á Nam sắp được hai năm rồi.
Lúc vừa mới tiếp nhận lớp 2 nhìn thấy phiếu điểm thi cấp ba của Đường Á Nam, cô đã bị kinh sợ.
Cô hoàn toàn không hiểu một học sinh có thành tích tốt như vậy, sao lại không vào một trường học tốt hơn, mà lại cố tình chọn trường THPT số 2 của bọn họ?
Vì thế, trước khi khai giảng cô đã đặc biệt đến nhà Đường Á Nam một chuyến.
Nhà của Đường Á Nam là một ngôi nhà không lớn, có hai phòng ngủ một phòng khách, hơn sáu mươi mét vuông, trong nhà chỉ có Đường Á Nam và mẹ cô.
Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, Lâm Văn rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Thì ra bắt đầu từ năm Đường Á Nam mười tuổi, bố cô đã không trở về nhà, những năm này hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau, sức khỏe mẹ cô không tốt, không thể ra ngoài làm việc liên tục được.
Từ nhỏ Đường Á Nam đã rất độc lập, trước khi học cấp 3 cô không phải nộp tiền học, tiền sách giáo khoa và tiền sinh hoạt đều do cô tự mình kiếm, nhưng đến cấp 3 cô lại phải tự mình gánh vác tiền học.
Học phí của hai trường tốt nhất ở quận Thanh Thành thật ra cũng không đắt, nhưng