Nhìn người tới, Chu Hạo có chút ngoài ý muốn.
Cậu dừng bước lại đợi cô đến gần, trong con ngươi đen nhánh hiện ra một chút dò xét.
“Chu Hạo!” Đường Á Nam đứng yên ở trước mặt cậu, trên mặt lộ ra ý cười: “Cậu tan học rồi à?”
Cô biết rõ còn cố hỏi, Chu Hạo chỉ đơn giản ừ một tiếng.
Nếu nói hai lần trước cậu cảm thấy là cô cố ý chờ cậu ở cổng trường, thì hôm nay biểu hiện vui mừng và kinh ngạc của cô tuyệt đối không phải giả vờ.
Nếu là trùng hợp, vậy không khỏi quá trùng hợp rồi.
“Đã trễ như này, sao cậu lại ở đây?” Chu Hạo lên tiếng hỏi.
“Tớ đang đi làm, siêu thị chín giờ tan làm, về nhà tiện đường đi ngang qua nơi này, không ngờ trùng hợp như vậy, lần nào cũng có thể gặp được cậu.
” Đường Á Nam nhìn cậu cười, vui vẻ khi cậu chủ động nói chuyện với cô.
“Làm thêm?” Chu Hạo bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô.
“Ơ.
” Đường Á Nam hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, tớ làm thu ngân ở siêu thị, thứ bảy với chủ nhật mỗi tuần, làm từ hai giờ chiều đến chín giờ tối.
”
Chu Hạo nhìn chằm chằm cô: “Cậu thành niên rồi?”
Đường Á Nam lắc đầu: “Chưa.
”
Thế nhưng cũng sắp rồi, cách sinh nhật mười tám tuổi của cô chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.
Chu Hạo nhìn cô không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì.
Đường Á Nam lấy thẻ căn cước từ trong túi ra, cho Chu Hạo nhìn: “Cậu xem, dù tớ chưa tròn mười tám, nhưng tớ đã sớm tròn mười sáu, mười sáu tuổi là có thể làm việc rồi.
”
! Cô cho là cậu không biết à?
Chu Hạo liếc qua thẻ căn cước của cô: “Thật xấu.
”
Để lại một câu đánh giá xong cậu cất bước đi lên phía trước.
Đường Á Nam giật mình, hậu tri hậu giác nhìn lại ảnh chụp trên thẻ căn cước, co cẳng đuổi theo Chu Hạo: “Cậu nói tấm hình này tớ chụp rất xấu á? Thế nhưng mà ảnh chụp thẻ căn cước không phải đều rất xấu à?”
Ai nói? Cậu không hề xấu.
Ban đêm ít xe, Chu Hạo không nhanh không chậm băng qua đường.
Đường Á Nam giống như một tùy tùng nhỏ lẽo đẽo đi theo cậu: “Chẳng lẽ không đúng à? Hay là ảnh của cậu đẹp? Chu Hạo, cho tớ mượn thẻ căn cước một chút.
”
“Làm gì?” Chu Hạo dừng lại.
“Nhìn xem ảnh cậu xấu, hay là ảnh tớ xấu.
” Đường Á Nam không e lệ chút nào: “Tớ cảm thấy tấm hình này của tớ đã coi như không tệ rồi, những người nhìn thấy đều bảo dễ nhìn, chỉ có cậu nói xấu.
”
Chu Hạo nhìn cô.
Mấy giây sau, cậu hô tên của cô: “Đường Á Nam.
”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên của cô ra.
Trước đó cô không nói, cậu liền không có hỏi, chỉ biết là bạn bè của cô ai cũng đều gọi cô là chị Nam, ngoại trừ một chữ Nam ra, thậm chí ngay cả họ của cô là gì cậu cũng không biết.
“Có!” Đường Á Nam lên tiếng, cong cong mắt nhìn cậu: “Thủ trưởng có chỉ thị gì?”
“! ”
Chu Hạo không nói gì.
Qua thật lâu, cậu mới mở miệng: “Ngày mai cậu không cần đi học hả? Đã trễ như vậy rồi, còn đi theo tôi làm cái gì?”
Đương nhiên phải đi học rồi, nhưng mà!
Cô nhìn vào mắt cậu, vô cùng nghiêm túc hỏi lại: “Cả ngày đều không được gặp cậu, giờ muốn nói chuyện với cậu không được ư?”
Chu Hạo không biết nên nói gì, cậu nghiêng mặt, tránh đi ánh mắt của cô: “Tôi phải đi về.
”
“Tớ tiễn cậu.
” Đường Á Nam trả lời rất nhanh, cô nhìn ra xa dò xét: “Xe nhà cậu vẫn dừng ở cái đầu hẻm kia à, thật kỳ quái nha, rõ ràng có thể dừng ở cổng trường học mà, sao lại phải dừng ở một chỗ xa như vậy cơ chứ?”
Cô nói liên tiếp, bắt đầu từ lúc gặp mặt liền líu ríu không ngừng ở bên tai của cậu.
Chu Hạo còn chưa nghĩ đến phải trả lời như nào thì một âm thanh khác lại vang lên ở phía sau bọn họ: “Tôi nói này! Rốt cuộc anh có đi xe về không? Không đi tôi liền đi về trước, tan học muộn vậy rồi còn để tôi chờ lâu như vậy, có thể nhanh lên một chút không?”
Trong giọng nói lộ ra nồng đậm không kiên nhẫn.
Thanh âm này có chút quen tai, Đường Á Nam nghe tiếng quay đầu, thấy một thiếu niên kẹp một điếu thuốc trong tay đứng ở phía sau bọn họ.
Tóc của cậu ta hơi xoăn, trông giống mấy tên du côn, nhìn qua không có gì khác với những tên lưu manh ỷ mạnh hϊếp yếu trong trường.
“Cậu ta là em trai cậu à?” Đường Á Nam nhớ kỹ thiếu niên này, ngày đó cậu ta suýt chút nữa đã bị cô cho là cướp bóc.
Chu Hạo không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu ta, mi tâm cau lại.
Đối mặt với nụ cười xấu xa không có ý tốt của thiếu niên, Đường Á Nam đột nhiên cười ra tiếng.
Cô đi đến bên cạnh thiếu niên, đưa tay rút điếu thuốc lá ở giữa ngón tay cậu ta ra, ngữ khí nói chuyện còn vênh váo hơn so với cậu ta: “Bạn nhỏ, chị thấy em vẫn là học sinh cấp hai đúng chứ.
Là một đàn chị đã lên cấp 3, chị khuyên em vẫn nên đặt thời gian vào chuyện học hành đi, loại đồ vật như này, không phải là thứ cho trẻ nhỏ như em chạm vào.
”
Nói xong, Đường Á Nam ném thuốc lá xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Tối nay Chu Thần chơi game thua mấy ván liền, vốn dĩ tâm tình đã không tốt lắm rồi, hiện tại lại nghe một nữ sinh giáo huấn mình thì cậu ta lập tức nổi trận lôi đình: “Con mẹ nó, cô là ai vậy? Chuyện của tiểu gia, cần cô quản chắc?”
“Tôi?” Đường Á Nam giật giật khóe miệng, không sợ chút nào: “Đường Á Nam trường THPT số 2.
”
THPT số 2?
Chu Thần sửng sốt, lại nhìn Chu Hạo cách đó không xa, tay cậu ta đút trong túi quần, gật đầu: “Được, tôi nhớ kỹ cô.
”
***
Về đến nhà, đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng.
Lăng Thiến khó được ngày không cần tăng ca, bà ngồi ở trên ghế sopha, trong tay cầm một cuốn tạp chí y học.
Nghe được động tĩnh, bà ngẩng đầu lên, cười nói: “Hạo Hạo và Thần Thần trở về rồi hả?”
“Mẹ.
”
Chu Hạo thay giày xong, dẫn đầu đi qua.
Lăng Thiến đứng lên: “Các con đi học cả ngày có mệt không, mẹ có hầm canh gà, các con ngồi xuống trước đi, mẹ đi múc cho các con.
”
Canh gà vẫn luôn được để trong nồi cho nóng, múc ra là có thể uống.
Lăng Thiến bưng hai bát ra, Chu Hạo và Chu Thần mỗi người một bát.
”
“Cảm ơn mẹ.
” Chu Hạo nói cám ơn, rất nhanh liền uống hết cả bát canh gà.
Lăng Thiến thấy cậu uống xong nhanh, đưa tay đón cái chén không của cậu: “Uống nữa không, trong nồi vẫn còn, mẹ lại đi múc cho con một bát nhé.
”
“Không cần ạ, con uống đủ rồi.
”Chu Hạo lễ phép đáp.
Chu Hạo uống xong thì lên lầu, Chu Thần vẫn ngồi ở bên cạnh bàn ăn chậm rãi ung dung uống canh.
Mãi cho đến khi nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại, Chu Thần mới