Buổi trưa, Đường Á Nam đến nhà ăn ăn cơm cùng Chu Hạo và Quý Lâm.
Chu Hạo vẫn là bộ dáng như ngày thường, nhìn ai cũng dùng một ánh mắt như nhau, đi đường không hề nhìn ngó linh tinh.
Điều duy nhất không giống là hôm nay đi bên cạnh cậu còn có một bạn nữ.
Cô gái đó có mái tóc dài đen nhánh, buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản ở phía sau, cô không mặc đồng phục, trên người mặc một cái áo thun màu trắng đơn giản và một chiếc quần thể dục màu đen, đi một đôi giày thể thao trắng.
Hầu hết học sinh trong trường số một không ai không biết Chu Hạo, đặc biệt là học sinh cấp ba.
Hôm nay nhìn thấy có một con gái đứng cạnh cậu, mà cậu còn không tránh né, ai nấy cũng đều kinh ngạc.
"Các cậu có biết cô gái đứng cạnh Chu Hạo là ai không?"
"Không biết, chưa từng thấy qua, hình như không phải học sinh trường mình, nhìn xem, cậu ấy còn không mặc đồng phục"
"Bạn nữ này nhìn quen thế nhỉ, hình như tớ đã từng gặp cô ấy, nhưng lại không nhớ rõ gặp ở đâu."
"Hay là em gái Chu Hạo? Nhìn xem từ nãy đến giờ cô ấy vẫn luôn nói chuyện với Chu Hạo, vậy mà cậu ấy vẫn rất kiên nhẫn nghe, lần đầu tiên tớ thấy Chu Hạo kiên nhẫn thế đấy."
"Tớ cũng thế."
Vài bạn nữ lớp bên cạnh đi ngang qua người bọn họ, Quý Lâm đứng gần nhất nên nghe thấy rất rõ lời họ nói: "Chị Nam, lát nữa ăn xong chị xuống phòng giáo vụ lấy bộ đồng phục đi, nếu không mọi người sẽ thực sự coi chị là em gái của của A Hạo mất."
"Cậu từng thấy em gái nào mà lớn lên khác một trời một vực với Chu Hạo như này à?" Đường Á Nam xoa mặt bản thân.
Quý Lâm hỏi đùa: "Chỗ nào không giống chứ?"
Nam thanh nữ tú, cậu ta lại cảm thấy bọn họ rất giống nhau đấy chứ, tướng phu thê.
Đường Á Nam vươn tay chọc chọc mặt Chu Hạo: "Cậu ấy cả ngày chỉ trưng ra vẻ mặt này, còn chị đây ngày nào cũng cười sằng sặc, đâu có giống xíu nào đâu?"
Quý Lâm "..."
Chu Hạo cau mày, giơ tay hất móng vuốt trên mặt mình ra: "Đừng nghịch ngợm."
"Không, tớ cứ thích nghịch." Tay trái bị Chu Hạo hất ra, Đường Á Nam lại đổi sang tay phải.
Chu Hạo lại bắt lấy tay phải của cô, cô lại tiếp tục đổi sang tay trái, cứ như vậy đổi qua đổi lại hai tay, làm riết không biết mệt.
Cuối cùng Chu Hạo đành nắm lấy hai cổ tay cô, khuôn mặt trầm xuống, nhìn cô chằm chằm hỏi: "Cậu còn nghịch nữa không?"
Đường Á Nam cười chảy nước mắt, cô dừng lại kịp thời, ánh mắt nhìn xuống cổ tay mình, giơ lên, hỏi Chu Hạo: "Bây giờ xung quanh có nhiều người như vậy, cậu cầm tay tớ như này không sợ bị chụp lén đăng lên Tieba à?"
Chu Hạo buông cô ra, lại đút tay hai vào túi quần đồng phục, tiếp tục đi thẳng về phía trước: "Sợ cái gì."
Giọng nói cậu từ xa truyền đến, Đường Á Nam tưởng mình nghe nhầm, vội vàng chạy đuổi theo: "Hồi nãy cậu vừa nói đúng không? Cậu nói gì thế? Nói lại lần nữa đi, tớ nghe không rõ."
Chu Hạo không để ý tới cô nữa, bước chân ngày càng nhanh.
Chân cậu dài, chưa đến 2 bước Đường Á Nam đã không theo kịp, cô không thể không chạy chậm đuổi theo.
"Chu Hạo, cậu đi chậm một chút."Đường Á Nam duỗi tay nắm chặt góc áo cậu: “Đừng đi nhanh vậy mà, cùng lắm tớ không hỏi nữa, cậu đừng xấu hổ mà."
Chu Hạo đột nhiên dừng bước, xoay người lại, nheo mắt: "Tôi xấu hổ khi nào?"
Đường Á Nam cong cong đôi mắt, nhìn cậu cười: "Tớ nói sai à? Chẳng lẽ không phải? "
"Không phải." Chu Hạo lập tức phủ nhận.
***
Giữa trưa, Đường Á Nam đi lên văn phòng tìm chủ nhiệm lớp để lấy giấy tờ trước, sau đó mới đến phòng giáo vụ nhận đồng phục.
Trên đường trở về, cô gặp một bạn nữ.
Màu sắc đồng phục trên người bạn nữ ấy giống hệt màu bộ đồ cô đang cầm, có một khuôn mặt trẻ con vô cùng đáng yêu, mái tóc bob kết hợp với tóc mái chỉnh tề.
Hai cô đi cùng đường, bạn nữ cứ đi vài bước lại như cố ý lại như vô tình quay lại nhìn về phía cô, sau đó trước khi cô nâng mắt nhìn lại lại làm như không có chuyện gì mà nhìn sang chỗ khác.
Sau nhiều lần như vậy, cuối cùng Đường Á Nam cũng đứng lại, bất đắc dĩ hỏi: "Bạn học à, cậu cứ nhìn tớ làm gì thế?"
"Tớ tớ tớ… Tớ đâu có nhìn cậu!" Bạn nữ kia chột dạ, ấp úng phủ nhận.
Ngay cả nói dối cũng không biết cách, Đường Á Nam không vạch trần, thầm thở dài trong lòng, đổi hướng rời đi.
Thấy cô đi tới chỗ của mình, bạn nữ sợ đến mức không dám động đậy, rụt cổ xuống, trông rất giống một chú thỏ trắng đáng thương.
" Cậu cậu… Cậu định làm gì?"
Đường Á Nam:"..." Aizz, bộ nhìn cô đáng sợ lắm à?
"Tớ chỉ muốn nói với cậu, hồi nãy cậu nhìn tớ, thật ra tớ đều thấy cả rồi, vậy nên cậu không cần vội vàng phủ nhận."
"À… ờ… Thực ra tớ không cố ý đâu." Bạn nữ lập tức sửa lời.
"Vậy xin hỏi, tại sao cứ nhìn tớ thế?"
Bạn nữ im lặng trong chốc lát, lấy thêm can đảm: "Lúc trước cậu học ở lớp 2 trường THPT số hai, giáo viên chủ nhiệm lớp họ Lâm đúng không."
Đường Á Nam ngạc nhiên: "Uầy, sao cậu biết hay thế?"
"Bởi vì anh của tớ cũng học lớp 2."
Đường Á Nam đợi cô nói tiếp.
"Tớ với anh trai là anh em sinh đôi khác trứng, bọn tớ từ nhỏ đến lớn đều học chung trường, nhưng kết quả thi cấp 3 của anh ấy không tốt nên học ở trường số 2, tớ cũng không thi tốt, đến đây học.
Trước kia tớ từng nhìn thấy ảnh của cậu trong điện thoại anh tớ, vì thế khi gặp cậu tớ thấy rất quen, nên không nhịn nổi mà nhìn thêm mấy lần." Cô bạn nữ nói kỹ càng.
"Anh trai cậu tên là gì?" Đường Á Nam hỏi
"Ân Siêu."
"À, thì ra là cậu ta." Đường Á Nam giờ mới nhớ ra, không thể trách cô được, cậu ta là ủy viên môn thể dục của khối cô bên trường số 2: “Nhưng nghe cứ sai sai, tại sao điện thoại anh cậu lại có ảnh chụp của tớ?"
"Bởi vì cậu rất ngầu."
Đường Á Nam không hiểu gì cả "Hả?" một tiếng.
Đôi mắt bạn nữ toát ra ánh nhìn sùng bái: "Anh tớ nói ở trường cậu vô cùng đỉnh, kết quả kỳ thi bao giờ cũng đứng nhất, không chỉ thế, cậu còn dạy dỗ được đám người lười học trong trường biến thành ngoan ngoãn nghe