Buổi tối, Đường Á Nam ngồi ăn cơm với Trịnh Thục Cầm, sau khi rửa bát xong cô trở về phòng, ném cặp sách qua một bên rồi bò lên giường, cầm điện thoại, vào giao diện thêm bạn tốt của Wechat.
Cô đã sớm thuộc làu làu số điện thoại của Chu Hạo rồi.
Một phút trôi qua, Đường Á Nam nhìn cái khung màu xanh thêm số liên lạc kia, không dám ấn vào.
Mười phút trôi qua, màn hình dừng lại tại giao diện xin nghiệm chứng, tay cô do dự ngập ngừng bên cạnh hai chữ "gửi đi"ở góc bên phải.
Qua nửa giờ, cô rốt cục lấy hết can đảm, ấn gửi đi.
Đang học tiết tự học buổi tối, Chu Hạo cảm giác điện thoại đang rung, cậu lấy ra xem.
[Wechat: Nam Nam cơn lốc nhỏ gửi lời mời kết bạn cho bạn.]
Chu Hạo mặt không biểu tình nhìn lướt qua, giống như ngày thường lúc nhìn thấy vô số lời mời kết bạn khác vậy, ngay cả nút từ chối cũng chẳng muốn ấn xuống, trực tiếp tắt màn hình, tùy ý để nó nằm bên trong khung thông tin liên lạc tự sinh tự diệt.
Thẩm Tinh liếc chỗ cậu một cái qua, cười như không cười nói: "Cái tật xấu không để ý người khác này của cậu đến bao giờ mới sửa được đây, nói không chừng người ta gửi lời mời kết bạn là vì có việc đó."
"Không quen biết." Chu Hạo ném điện thoại vào trong ngăn bàn, nghiêng mặt nhìn Thẩm Tinh: "Cậu định tạm nghỉ học thật hả?"
Thẩm Tinh lười biếng ừ một tiếng, không để bụng nói: "Trong nhà có một chút việc, tớ phải rời khỏi thành phố S mấy tháng."
Chu Hạo gật đầu, không hỏi nhiều: "Chờ cậu trở về, chắc phải gọi tớ một tiếng đàn anh rồi."
Thẩm Tinh cười cười: "Vậy cơ?"
***
Đường Á Nam đợi cả tối, đợi đến lúc đã làm xong đề trong cuốn luyện ôn thi rồi mà điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Cô đi tắm rửa, nhìn thời gian thì vừa hay 9 giờ rưỡi, tiết tự học buổi tối của Chu Hạo hẳn là vừa kết thúc.
Cô đang do dự có nên gọi cho Chu Hạo không thì Trịnh Thục Cầm đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một đĩa dưa gang.
"Nam Nam, đang nói chuyện với ai đấy?"
Trịnh Thục Cầm đặt đĩa ở đầu giường, rồi ngồi ở trên giường với cô.
Đường Á Nam lập tức ném điện thoại đi, cười híp mắt nũng nịu ôm lấy cánh tay của Trịnh Thục Cầm: "Không nói chuyện với ai ạ, mẹ, sao mẹ còn chưa đi ngủ thế?"
"Mẹ không ngủ được, vừa rồi mẹ nghe thấy tiếng con tắm rửa, nên muốn chuẩn bị ít đồ ăn cho con." Trịnh Thục Cầm từ ái sờ sờ đầu của Đường Á Nam: "Con làm xong hết bài tập rồi à?"
"Dạ, con làm xong hết rồi."
"Làm xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức muộn quá, dạo này con lại gầy rồi đây này."
"Có à?" Đường Á Nam nhéo mặt mình một cái, kéo ra được một viên "bánh bao" nho nhỏ tròn tròn: "Mẹ xem, vẫn còn thịt đây này."
Trịnh Thục Cầm bị cô chọc cười.
Mẹ Trịnh ngồi lại khoảng mười phút, bà vừa đi cái, Đường Á Nam lập tức cầm điện thoại lên.
Cách một khoảng thời gian như thế đã hòa nhạt đi cảm xúc muốn gọi điện cho Chu Hạo vừa rồi của cô.
Cũng đúng, cô và Chu Hạo cũng không tính là quá thân quen gì, chỉ là cô muốn tâm sự, trò chuyện với cậu ta nên cô mới hỏi Cù Duệ xin số điện thoại của cậu ta.
Nhưng nếu thật sự gọi điện thoại cho Chu Hạo, thật sự cô cũng không biết nên nói cái gì.
Nghĩ nghĩ, Đường Á Nam lần nữa ấn mở Wechat, tại giao diện xin kết bạn bổ sung một câu: [Tôi là Đường Á Nam, chúng ta có thể kết bạn với nhau không?]
Chu Hạo đang trên đường về nhà, cảnh vật hai bên cửa sổ xe không ngừng lùi lại phía sau.
Chu Thần ngồi ở bên cạnh cậu, tai đeo tai nghe, ngâm nga bài hát một cách không rõ ràng, không chút nào để ý tới cảm thụ của người bên cạnh.
Chu Hạo giống như đã sớm thành thói quen, rũ mắt nhìn dòng chữ mới xuất hiện trên màn hình kia.
[Nam Nam cơn lốc nhỏ: Tôi là Đường Á Nam, chúng ta có thể kết bạn với nhau không?]
Người này, một buổi tối gửi lời mời kết bạn cho cậu tận hai lần, nhớ tới lời nói lúc trước của Thẩm Tinh, cậu khó có khi nhẫn nại tính tình, nhắn lại một chữ.
[Ai?]
"..."
Hay lắm.
Ở đầu kia của điện thoại, Đường Á Nam ngả người xuống giường, chôn mặt vào bên trong gối đầu, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu dậy.
Làm cô rối rắm cả một buổi tối, suy nghĩ vô số lý do vì sao cậu không chấp nhận lời mời kết bạn của cô, ví dụ như: có phải vẫn đang giận cô không, hay là không muốn để ý đến người như cô,...!Kết quả người ta căn bản không biết cô là ai.
[Là tôi nha, tối qua chúng ta mới gặp mặt, cậu sẽ không quên tôi nhanh như vậy đấy chứ.]
Gửi xong, cô lăn một vòng trên giường, lẳng lặng chờ Chu Hạo trả lời.
Rất nhanh, bên kia đã gửi tin nhắn đến.
[ A, quên rồi.]
"..."
Nhìn một chuỗi dài lịch sử trò chuyện ở giao diện gửi lời mời kết bạn kia, Đường Á Nam yên lặng thở ra một hơi.
[Chúng ta nhất định phải nói chuyện như vậy à? Cậu có thể đồng ý lời mời kết bạn của tôi trước không?]
Phía đối diện không trả lời.
Lại chờ một lát vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng Đường Á Nam cũng từ bỏ.
Được thôi, lần đầu tiên trong cuộc đời cô theo đuổi một bạn nam, thế mà ngay cả thêm bạn bè trên Wechat cũng không được thêm, nói ra thật sự làm tổn hại uy phong chị đại ở trường THPT số 2 của cô.
***
Thứ bảy là sinh nhật Cù Duệ, trước đó một ngày, cậu ta đã mời Đường Á Nam cùng ra ngoài chơi.
Vốn dĩ Đường Á Nam không muốn đi lắm, nhưng ngẫm lại ngày đó là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cù Duệ, coi như là một ngày mang tính biểu tượng trong đời cậu ta, mà dù sao mọi người đều là bạn bè với nhau cả, nên Đường Á Nam lại đồng ý.
Buổi chiều thứ sáu, cô cố tình gọi cho quản lý siêu thị xin nghỉ, sau khi tan học lại đi mua quà sinh nhật cho Cù Duệ với Tôn Nhân Nhân.
"Chị Nam, chị định tặng cái gì thế?" Tôn Nhân Nhân cầm một cốc trà sữa, đi cạnh Đường Á Nam.
Cù Duệ này, gia cảnh giàu có, quà mà ngày thường nhận được cũng toàn là hàng cao cấp, Tôn Nhân Nhân lo lắng mấy món quà nhỏ mà các cô mua căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của Cù Duệ.
Đường Á Nam lắc đầu: "Không biết, nên mới rủ cậu đi cùng đây."
Đường Á Nam thì ngược lại, cô không hề lo lắng về việc Cù Duệ sẽ chướng mắt đồ các cô tặng, dù sao thì lúc Cù Duệ đi chơi với bọn họ, ngoại trừ việc cậu ta mặc đồ tốt, dùng đồ tốt hơn bọn cô ra thì hoàn toàn không có chút nào chảnh chọe ra vẻ mình là thiếu gia cả.
Chỉ là từ trước đến giờ cô chưa tặng quà sinh nhật cho các bạn nam bao giờ