Trâm Thuỷ Ngưng nghe tiếng xe nổ máy dần dần chìm vào hư vô, cả người cô như được bộc thoát, lệ dài ào ạt chảy ra, cổ họng nghẹn ứ đắng chát một mảnh.
Hắn đối với người con gái đó nhu tình mật nước, còn cô thì không ngừng sỉ vả, mắng nhiếc, khinh miệt, chán ghét..
Trâm Thuỷ Ngưng hiện tại thực ghen tị với cô ta, cô ta có sự dịu dàng của anh, có tất cả.. còn cô, như một kẻ thua cuộc, chẳng có gì trong tay, chẳng có chút ít phần thắng..
Cô ao ước, khát khao, tham luyến sự dịu dàng của hắn, ước nguyện mình được nằm trong lồng ngực rộng rãi của hắn một cách an nhiên hạnh phúc, nhưng rồi, cô lại tự giễu cợt chính bản thân mình!
Những thứ này đều là viễn vong, đều là những thứ mà cô tự tô điểm trong giấc mơ ảo ảnh của mình, và nó.. mãi mãi không bao giờ trở thành sự thật.. ha ha..
Trâm Thuỷ Ngưng hiện tại thực muốn cười lớn, cười cho sự ngu ngốc, cười cho sự u muội của chính bản thân mình.. chính cô đã biết cuộc hôn nhân này không hạnh phúc, vậy mà cô lại cứ thế như một kẻ mù quáng mà đâm đầu vào nó..
Để rồi.. chịu những thương tổn như vậy a! Thực tức cười mà!
Cô trách ai? Biết trách ai? Đây đều là cô u mê chuốc lấy..
Trâm Thuỷ Ngưng khóc lớn, nấc nghẹn từng cơn, trái tim như bị người ta dùng cây kéo bén nhọn cắt thành từng mảnh vải rách nát, nhau nhuốt, đau đớn vạn phần..
Cô cơ hồ không thể thở nổi..
- Trâm Thuỷ Ngưng, mau xuống dọn dẹp nhà cửa, cô đừng quá ảo tưởng về thân phận của mình, cô chỉ là thứ đồ chơi mà cậu chủ mang về! Cô biết không, cô vĩnh viễn không xứng làm bà Cung danh chính ngôn thuận, cô chỉ đáng là một con giúp việc hèn mọn, mau mau, xuống nhà làm việc ngay, cô còn làm biếng, tôi lập tức mách với cậu chủ!
Người phụ nữ trung niên ước chừng năm mươi tuổi, đi về phía Trâm Thuỷ Ngưng cùng với vẻ mặt chán ghét, miệng thì không ngừng tuôn ra vào chữ thâm độc.
Trâm Thuỷ Ngưng chợt cười khẩy, bà Cung sao? Cô không dám với tới cái danh hiệu đó a!
"Ba"
Bà Hồng nhìn nụ cười khẩy của Trâm Thuỷ Ngưng, không thương tiếc liền giáng cho cô
một cái tát long trời động địa.
- Cười sao? Cô còn không mau xuống làm việc nhà! Cậu chủ hiện tại rất chán ghét cô, cho nên, tôi có đánh cô gấp mấy, cậu chủ cũng không thèm quan tâm đến cô đâu!
Trâm Thuỷ Ngưng chợt cứng đờ người, sau đó vô thức nghĩ về hoàn cảnh của chính mình, cô có lẽ là vậy, chỉ là người hầu, không hơn không kém, bà Cung ư? Vị trí đó vốn dĩ không dành cho cô a..
Cô bây giờ có lẽ còn thua cả bà ta, thiếu phu nhân của tập đoàn Cung Thị cái gì chứ, cô hiện tại chính là một người hầu thì đúng hơn..
Hữu duyên vô phận sao? Ít ra cụm từ "hữu duyên vô phận" này còn có được chút ít tiếng tăm, còn được người ta biết đến, chẳng như cô, kết hôn với hắn trong yên lặng thăng trầm, chẳng có lễ nghi..
- Nhanh lên, lề mề cái gì, mau xuống lau nhà, sàn nhà đã bẩn hết cả rồi, cô còn muốn ngồi đây ăn vạ bao lâu?!
Bà Hồng thấy cô cứ ngồi yên một chỗ như người mất hồn, không có ý định xuống lầu dưới làm việc, không khỏi tức giận lớn tiếng.
- Tôi lập tức làm liền!
Trâm Thuỷ Ngưng chua xót cười, người hầu cũng được.. miễn sao cô vẫn có thể sống yên ổn trong căn nhà này, là tốt rồi!
Chầm chậm đi xuống lầu, Trâm Thuỷ Ngưng cầm lấy cây lau nhà, vắt ráo nước, dinh thự Cung gia ước chừng 1000m/2, để lau sạch hết tất cả mọi nơi, có lẽ sẽ rất lâu mới xong..
Vô thần cầm lấy cây lau nhà, đi đến phòng khách, khoảng chừng nửa giờ sau, Trâm Thuỷ Ngưng thầm than, đã được ba mươi phút nhưng phòng khách cô vẫn còn chưa lau xong..
- Trâm Thuỷ Ngưng, cô làm cái gì mà lâu vậy hả?! Chút ít việc như vậy mà cô vẫn làm chưa xong sao?!
- Cậu chủ?! Cậu chủ về rồi sao?