Chết đi, cô nên chết quách đi cho rồi, sống một cuộc sống còn hơn cả địa ngục như thế này, cô cơ hồ đến thở cũng cảm thấy khó khăn.. đến ngước nhìn ánh mặt trời cũng cảm thấy khó khăn.. tất cả mọi thứ đều khó khăn, đều đau đớn..
Yêu sao?
Ha ha, yêu là cái gì? Yêu là một loại độc dược, là một loại xuân dược, khiến người ta đau đớn đến chết đi sống lại, khiến người ta đau đớn đến tê tâm liệt phế..
Yêu vừa khiến người ta đau đớn, lại vừa khiến người ta hạnh phúc, hạnh phúc đến an nhiên, hạnh phúc đến cuồng si..
Chỉ là, Trâm Thuỷ Ngưng hiện tại đang ở trong hoàn cảnh đầu tiên, vì cái chữ "yêu" này mà cô đã đánh đổi không biết bao nhiêu thứ..
Người ta yêu trong hạnh phúc, còn cô, yêu trong đau đớn, yêu trong ngu muội..
Cô luôn tự hỏi rằng, đến yêu cũng khó khăn đến vậy sao?
Tại sao tình yêu của cô đối với hắn lại không được hắn đáp trả lại..?
Vậy ra.. hắn không yêu cô sao?
Hắn không yêu cô, vậy chẳng phải cô nên từ bỏ sao? Tiếp tục cái tình cảm đơn phương này mãi, cũng không phải là cách..
Vợ chồng ư?
Thực nực cười khi chồng của mình lại không hề yêu mình..
Tình yêu của cô.. không được đáp trả bằng tình cảm của hắn, mà là được đáp trả bằng hàng loạt sự tra tấn, hành hạ của hắn a!
Cung Hàn Thước, tôi rốt cuộc đã làm việc gì mà khiến anh hận tôi đến như vậy?
Trâm Thuỷ Ngưng vẫn luôn không hiểu, Cung Hàn Thước lúc nào cũng nói rằng hắn rất hận cô, nhất là lúc say rượu, hắn luôn miệng nói rằng hắn hận cô..
Yêu cái gì nữa chứ, cô đã quá mệt mỏi rồi, vậy nên, bỏ qua đi, bỏ hết đi..
Dù gì, tim của hắn cũng không dành tặng cho cô, cô cũng không muốn níu kéo nữa..
Cô không muốn yêu nữa, không muốn yêu Cung Hàn Thước nữa.. cô không muốn yêu trong sự dày vò hành hạ tàn bạo của hắn nữa, cô đã quá mệt mỏi rồi..
Cứ vậy đi, buông xuôi, thả lỏng cơ thể, từ từ tiến đến cõi thần linh..
Trâm Thuỷ Ngưng chợt thả lỏng người, đôi môi không hề mím lại mà lập
tức mở ra, mũi cô bắt đầu thở đều đều trong nước..
Chết, đây có lẽ là giải pháp tốt nhất dành cho cô, không phải sao?
Khoé môi Trâm Thuỷ Ngưng chợt cong lên thành một nụ cười, nụ cười của sự chua xót, nụ cười của sự thương tâm, nụ cười của muôn vàn đau đớn..
Đáy mắt Cung Hàn Thước chợt dấy lên một tia nghi hoặc đăm chiêu, tại sao cô ta lại không phản kháng? Ban nãy chẳng phải còn giãy dụa sao? Tại sao bây giờ cơ thể của cô ta lại nhẹ bâng như vậy?
Hừ!
Cung Hàn Thước hừ lạnh một tiếng, dùng cái trò cũ rích này để qua mặt anh ư, đúng là con đàn bà ngu xuẩn!
Cung Hàn Thước đưa tay kéo đầu Trâm Thuỷ Ngưng ra khỏi bồn rửa mặt, cô bây giờ thực không khác gì một người chết, sắc mặt tái nhợt trắng bệt đến rợn người, đôi môi tím bân không còn một chút sức kiệt.
- Trâm Thuỷ Ngưng, cô muốn chết ư? Không thể dễ dàng như vậy! Hay là cô đang giả chết? Dùng mấy trò cũ rích nay để lường gạt tôi sao? Đừng hòng chết sớm như vậy! Tôi vẫn chưa có hành hạ cô đủ, tôi muốn cô phải nếm thử tư vị sống không bằng chết, chết chẳng phải là một giải pháp quá dễ dàng cho cô sao?! Hiện tại cô không lập tức tỉnh dậy, tôi liền đánh gãy chân của cô, người phụ nữ đê tiện!
Cung Hàn Thước không kiên nhẫn thét to, bàn tay rắn chắc không chút lưu tình vỗ mạnh lên khuôn mặt của Trâm Thuỷ Ngưng.
lịch post không rõ nhưng mỗi chương cứ trên 100votes thì tiến độ sẽ nhanh hơn nha=)))