- Ngay cả tát tôi mà anh cũng cảm thấy bẩn tay nữa sao? Đúng thực là anh rất chán ghét tôi a! Nhưng.. khi anh tát tôi, khuôn mặt của tôi cũng cảm thấy rất bẩn đấy, bàn tay dơ bẩn của anh vừa chạm vào mặt tôi, chỉ làm tôi buồn nôn ngay tức khắc..
Trâm Thuỷ Ngưng cố nuốt ngược nước mắt vào trong, giễu cợt nhìn khuôn mặt lạnh băng không chút xúc cảm của Cung Hàn Thước.
Hắn chán ghét cô đến mức như vậy sao?
- Tốt, tốt lắm.. cô muốn nôn sao, tôi lập tức thành toàn cho cô..
Sắc mặt Cung Hàn Thước chợt âm u như vũ bão phong ba, cũng không để Trâm Thuỷ Ngưng kịp phản ứng lại lời nói đầy ý tứ của mình, bàn tay rắn chắc liền nhanh chóng chụp lấy cổ cô, ra sức bóp mạnh, hai khớp tay không ngừng ép chặt lấy cần cổ, như muốn tắc nghẽn hết tất cả dưỡng khí bên trong.
Gân xanh bàn tay hiện lên rõ mồn một, chứng tỏ Cung Hàn Thước hiện tại đã dùng hết tất cả sức lực có trong người.
- Cung Hàn Thước.. anh điên.. rồi!
Trâm Thuỷ Ngưng cả kinh, Cung Hàn Thước hành động rất nhanh, cô vốn không thể phản kháng lại kịp, cả người hắn lại đè chặt vào người cô, như muốn chặn hết đường sống của cô, cho dù muốn phản kháng cũng không có cơ hội.
Trâm Thuỷ Ngưng cơ hồ không thể thở nổi, lực đạo trong tay Cung Hàn Thước như muốn vò nát cổ của cô, cô vừa đau đớn, lại vừa khuất nhục.
- Điên sao? Trâm Thuỷ Ngưng, đừng có mà lật lọng, cô chẳng phải nói rằng muốn nôn sao? Tôi lập tức thành toàn cho cô!
Cung Hàn Thước khẽ nhếch khoé môi, đáy mắt âm trầm vẫn lạnh băng u ám như cũ, lực đạo ở hai bàn tay ngày càng tăng, không hề có dấu hiệu giảm sút.
- Dừng.. lại.. dừng.. lại mau..
Trâm Thuỷ Ngưng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc tê rần, nguồn sống giống như từng chút rời khỏi cơ thể của cô, cô đau đớn van xin nhưng cho dù có van xin đến mấy, người đàn ông vẫn như cũ, thậm chí lực đạo ngày càng tăng, giống như cô càng van xin, hắn lại càng trừng phạt cô nhiều hơn..
- Tôi sẽ dừng lại khi nào cô nôn ra!
Môi mỏng khẽ nhả vài chữ tuyệt khốc, cũng không buồn nhìn đến khuôn mặt đau đớn vì khó thở của Trâm Thuỷ Ngưng, trực tiếp quay mặt sang một bên, giống như nhìn cô làm cho đôi mắt hắn cảm thấy dơ bẩn..
Trâm Thuỷ Ngưng khẽ cong môi, nở nụ cười giễu cợt, tại sao hắn lại chán ghét cô đến như vậy?
Đánh
cô làm tay hắn bẩn, nhìn cô làm mắt hắn bẩn..
Có lẽ cái gì thuộc về cô, trong mắt hắn đều là hèn mọn bẩn thỉu..
Đã đến lúc cô phải buông xuôi thôi..
Cô không muốn sống trong vô vàn đau đớn sỉ nhục như vậy nữa..
Trâm Thuỷ Ngưng nhắm mắt, những giọt nước mắt đau đớn tuôn ra từng đợt, cô không hề phản kháng, không hề van xin, không hề khẩn cầu, cứ mặc cho Cung Hàn Thước dốc sức hành hạ mình.
Cô mệt rồi, cô nên chết thôi, không còn gì để mà luyến tiếc nữa..
Cô không muốn yêu hắn nữa, không muốn yêu Cung Hàn Thước nữa..
Trâm Thuỷ Ngưng luôn tự hỏi, yêu hắn cô được gì?
Cô không hề có được chút ít tình yêu của hắn mà thay vào đó là sự hành hạ, sỉ nhục của hắn..
Chỉ muốn yêu, nhưng không ngờ đến, yêu lại đau khổ đến thế..
- Muốn chết sao? Trâm Thuỷ Ngưng, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi! Tôi hiện tại trêu đùa cô vẫn chưa đủ nên cô vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến cái chết! Cô càng muốn chết, tôi sẽ càng hành hạ cô thêm mà thôi, người phụ nữ dâm tiện!
Cung Hàn Thước chán ghét nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt không còn chút huyết sắc của Trâm Thuỷ Ngưng, con ngươi đen nhánh thâm sâu có hơi nheo lại, khẽ hừ lạnh một tiếng đầy ý tứ châm chọc.
Danh hiệu Cung thiếu phu nhân, cô ta tốt nhất đừng nên mở tưởng đến! Bằng không, đừng trách anh xuống tay tuyệt tình!
- Nên biết điều một chút, đừng để tôi phải tức giận, cô cũng biết mà.. còn bây giờ, cô lập tức xuống lầu dọn dẹp nhà, đừng mơ tưởng đến cái danh hiệu Cung thiếu phu nhân, cô không xứng đáng với nó, cô chỉ xứng làm một con hầu hèn mọn không hơn không kém! Hừ!
Cung Hàn Thước cất bước rời khỏi phòng tắm, lúc rời đi còn không quên bỏ lại một câu đầy ý vị thâm trường.