Edit: YomostBeta: CyaneEm của quá khứ mới quan tâm anh có yêu em hay không. Có một chiếc xe muốn tiến vào tiểu khu, đèn xe thoáng chiếu đến, Trần Y quay đầu nhìn về phía Văn Trạch Tân, đôi mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô như trước.
Trần Y đưa tay ra: “Đưa thẻ cho em.”
Văn Trạch Tân thực sự bối rối trước câu nói cuối cùng này của Trần Y, đôi môi mỏng của anh mím lại, không nhúc nhích.
Trần Y ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Văn Trạch Tân rủ mắt xuống, mấy giây sau anh đặt thẻ vào trong lòng bàn tay cô. Đầu ngón tay Trần Y vừa mới chạm vào tấm thẻ, bàn tay lớn của Văn Trạch Tân liền thu lại, bao bọc lấy tay cô cùng với cả tấm thẻ. Giọng nói anh trầm thấp: “Đông Thị có một công ty nghiên cứu phát minh, thuộc sở hữu của nhà họ Văn và nhà họ Thẩm, chỗ đó có thể mô phỏng em và anh của quá khứ. Dành ra một ngày, anh dẫn em đi, anh sẽ xin lỗi em trong quá khứ.”
Trần Y hơi sửng sốt nhìn anh.
Vẻ mặt người đàn ông rất nghiêm túc.
Trần Y: “Máy móc là máy móc, không phải là lòng người.”
Nói xong, cô dùng sức rút tay về. Tấm thẻ sắc bén, Văn Trạch Tân sợ làm Trần Y bị thương, anh buông lỏng tay trước, kết quả sức lực Trần Y vẫn quá lớn, tấm thẻ tàn nhẫn cứa vào lòng bàn tay của Văn Trạch Tân.
Những giọt máu lập tức trào ra.
Trần Y liếc mắt nhìn.
Văn Trạch Tân nhíu mày, đút tay vào túi quần. Trần Y thu lại ánh mắt, quay người đi vào tiểu khu. Cô lờ mờ nhìn thấy móng tay anh bị bật ra một bên.
Lờ mờ mà thôi, nói không chừng là nhìn lầm.
Trần Y không nghĩ nhiều, đi lên bậc tam cấp, tiến vào hành lang.
Người đàn ông cao lớn cũng không rời đi ngay, cửa xe ở đằng sau mở ra, trợ lý Giang tiến tới nhìn đầu ngón tay anh đang chảy máu, móng tay mắc ở trong thịt.
“Sếp, xử lý đầu ngón tay một chút đi.” Trợ lý Giang nhỏ giọng khuyên nhủ.
Tay đứt ruột xót, cũng không biết vừa rồi sếp ở nhà làm gì, tại sao lại dùng sức đến mức móng tay đều bật lên hết rồi. Văn Trạch Tân không nhúc nhích cũng không đáp lại, anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa. Thấy đèn sáng lên, anh hỏi: “Căn hộ Thẩm tổng tặng kia ở tầng mấy?”
Trợ lý Giang: “Ở tầng sáu, 602.”
Văn Trạch Tân: “Được.”
Nói xong, anh quay người, rút tay ra, cúi đầu nhìn đầu ngón tay một chút, vẻ mặt không đổi.
Vào cửa, Trần Y dựa vào cửa đứng một lúc, sau đó mới chậm rãi bắt đầu đổi giày. Sau khi thay xong, Trần Y hết sức bình tĩnh cầm áo ngủ đi vào tắm. Khi nước nóng chảy xuống, tạt vào trên mặt, Trần Y bỗng nhiên hơi chớp mắt, hốc mắt mơ hồ có chút đỏ.
Anh cái người này, thật phiền.
Phiền quá đi mất.
Đối với lời anh nói, Trần Y không tin chút nào.
Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà anh đã yêu cô sao? Trong lòng Trần Y cười lạnh, hốc mắt đỏ từ từ biến mất. Cô bình tĩnh lại, tắm xong ra ngoài, Trần Y tiếp tục xem tài liệu ôn thi.
Điện thoại di động vang lên.
Cô cầm lên xem.
Thẩm Tuyền: [Không phải cậu muốn tìm người quản lý kinh doanh chuyên nghiệp sao?]
Trần Y: [Đúng vậy.]
Thẩm Tuyền: [Ngày đó ở trung tâm thương vụ có một người, cô ấy có ấn tượng rất tốt về cậu, muốn làm quen với cậu, mấy ngày này bớt chút thời gian gặp mặt nhé?]
Trần Y: [Được.]
Thẩm Tuyền: [Đúng rồi… Mình nghe nói Văn Trạch Tân vừa mới đi tìm cậu hả?]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền: [Nói chuyện gì thế?]
Trần Y: [Một lời khó nói hết.]
Đầu bên kia Thẩm Tuyền không trả lời, Trần Y cũng tập trung xem tài liệu ôn thi. Đến khoảng mười hai giờ, Trần Y mới đi ngủ. Đọc tài liệu cộng thêm sự xuất hiện của Văn Trạch Tân khiến cho giấc mơ lúc nửa đêm của Trần Y rất lộn xộn, đến mức buổi sáng khi bị điện thoại di động đánh thức, Trần Y có chút không kiên nhẫn, cầm lấy nghe: “A lô.”
Liêu Tịch ở đầu bên kia nói: “Y Y, bố con xảy ra chuyện rồi.”
Trần Y chững lại hai giây, vùng dậy từ trên giường: “Cái gì ạ?”
“Buổi sáng hôm nay, thư ký của bố con gọi điện thoại đến, nói cổ đông thành viên hội đồng quản trị của Trần thị muốn cách chức của bố con, hơn nữa còn yêu cầu bố con giao cổ phần trong tay ra.” Giọng nói của Liêu Tịch rất run rẩy, lại ép buộc mình tỉnh táo, thành ra có vẻ lộn xộn rời rạc.
Trần Y có thể cảm giác được mẹ đang giữ lại một chút sức lực này, sợ rằng chỉ đẩy nhẹ xuống thì sẽ sụp đổ.
Cô lập tức nói: “Bây giờ con đến công ty.”
Liêu Tịch: “Được.”
Nói xong, Liêu Tịch cúp điện thoại, ở đầu bên kia khóc lên. Trần Y cầm di động, biết nhất định mẹ đang khóc, cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Cô cũng ép buộc mình phải bình tĩnh, sau khi ra ngoài chọn một chiếc váy mặc vào, lại mặc áo khoác vào, trở về phòng cầm điện thoại lên.
Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ.
Là cuộc gọi của Văn Trạch Tân.
Trần Y dừng lại, nói với chính mình, nếu như các cổ đông thành viên hội đồng quản trị phản đối thì cô và Văn Trạch Tân là cùng một chiến tuyến. Cô gọi lại, đầu kia nhận điện thoại.
Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp vang lên: “Xuống dưới đi.”
Trần Y: “Được.”
Cô cúp điện thoại, đi ra mở cửa, sau đó xuống tầng. Ngoài cửa có chiếc Bentley màu đen đang đậu, trợ lý Giang xuống xe để mở cửa xe: “Phu nhân, mời.”
Bên trong chỗ ngồi phía sau, Văn Trạch Tân mặc tây trang, chân dài vắt chéo, nghiêng đầu nhìn cô.
Bước chân Trần Y dừng lại.
“Còn muốn chậm trễ bao lâu nữa?”Anh trầm thấp hỏi.
Trần Y nhấp môi, thở ra một hơi, ngồi xuống.
Ầm.
Cửa xe đóng lại.
Trần Y nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này trợ lý Giang từ ghế lái phụ đưa qua đây một cái túi. Văn Trạch Tân nhận cái túi kia, kéo tay vịn ở giữa xuống, từ bên trong lấy ra một phần cháo, còn có một phần đồ ăn nhỏ, nói: “Ăn một chút đi.”
Trần Y ngửi được mùi thơm của cháo thịt nạc, cô nói: “Em ăn rồi.”
“Ăn rồi à?”
Văn Trạch Tân
hạ cửa kính xe xuống, nói: “Vậy vứt đi.”
Trần Y đột nhiên quay đầu, túm lấy phần cháo kia: “Nơi này là đường lớn, anh không chú ý vệ sinh à?”
Văn Trạch Tân dừng động tác lại, anh nhíu mày, cong môi nói: “Anh bảo trợ lý Giang đi vứt, như vậy có được không?”
Trần Y nhanh chóng thu tay lại.
Văn Trạch Tân nhìn cô, đôi mắt rất sâu: “Dẻo cơm một hạt đắng cay muôn phần.”
Trần Y mím chặt môi, giận dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh. Văn Trạch Tân nhíu mày, thò tay ra ngoài, đưa cháo cho trợ lý Giang. Trợ lý Giang thở dài, cầm lấy đi ra bên ngoài ném. Chỉ lát sau, xe khởi động, lái về hướng đường lớn. Trần Y cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Trần Khánh, chốc lát sau, đầu bên kia đã có người nhận.
Trần Khánh: “Y Y… Nhị thiếu đang ở chỗ con à?”
“Đúng ạ, bây giờ bố thế nào rồi?”
Trần Khánh: “Không biết, bố được sắp xếp trong phòng làm việc, bọn họ đang họp.”
Trần Y mím chặt môi: “Trước mắt có người đứng về phía chúng ta không ạ?”
Trần Khánh: “Không có.”
Vào thời khắc này, Trần Y không biết nên nói gì, bờ môi trắng bệch. Văn Trạch Tân thấy thế, nắm chặt tay cô, lấy điện thoại di động của cô đi, đầu ngón tay bấm điện thoại, nghiêng đầu nói với Trần Khánh: “Đừng đồng ý chuyện gì cả, chờ bọn con.”
“Được.”
Văn Trạch Tân lại nhìn sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ, tiếp theo lại nói với Trần Khánh: “Bố, lúc trước con đã nói là không thể giữ lại Trần Ương.”
Trần Y nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Trần Khánh ở đầu bên kia không nói tiếng nào.
Văn Trạch Tân cúp điện thoại, để điện thoại di động vào trong tay Trần Y. Anh nhìn cô: “Không ăn bữa sáng thì lát nữa em đánh trận chiến này như thế nào?”
Trần Y nhận điện thoại, nắm thật chặt: “Là Trần Ương đúng không?”
“Đúng vậy.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Bố quá mềm lòng.”
Đại bộ phận cổ đông nắm giữ cổ phần Trần thị đều là người nhà họ Trần. Mặc dù nhà họ Trần suy yếu nhiều năm, nhưng nhánh bên vẫn rất nhiều, mặc kệ ở bên ngoài họ sống như thế nào thì trong tay bọn họ đều nắm giữ cổ phần của Trần thị. Những người này Trần Khánh không muốn động vào, Văn Trạch Tân cũng tôn trọng bố vợ của mình, nhưng những người này nếu muốn làm gì thì chắc chắn sẽ nhắm vào Trần Khánh.
Bọn họ sẽ không tới tìm Văn Trạch Tân, thậm chí sẽ cho Văn Trạch Tân cổ phần lớn hơn, chỉ vì để Trần Khánh rời khỏi sân khấu này.
Mà Trần Ương làm ra chuyện này, tất cả đều là do Trần Khánh quá mức khoan dung.
Xe đến Trần thị.
Trần Y đã bình tĩnh lại, cô xuống xe. Văn Trạch Tân liếc cô, nắm chặt lấy tay của cô. Trần Y lại hất ra, cô nhìn Văn Trạch Tân nói: “Em có thể làm được.”
Cô rất kiên định.
Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn cô mấy giây, lập tức cười một tiếng, rất khoan dung. trợ lý Giang lần đầu tiên nhìn thấy Văn Trạch Tân như thế này, anh ta cũng có chút ngạc nhiên.
Ba người tiến vào thang máy.
Rất nhanh đã đến tầng mười tám.
Lúc này toàn bộ khu vực làm việc không có ai, nhưng trong phòng họp có rất nhiều người. Trần Ương mang giày cao gót, mặc một chiếc váy màu đen, ôm cánh tay đứng ở cửa phòng làm việc, mỉm cười với Trần Y.
Trần Y gấp gáp rời giường, tóc có hơi rối. Cô chậm rãi cột tóc lên, mặt mày bình tĩnh, đối mặt với Trần Ương. Văn Trạch Tân tay đút túi quần nhìn Trần Y, nhìn người phụ nữ đang buộc tóc phía trước. Nhìn nước da trắng như tuyết dưới sợi tóc của cô, anh liếc trợ lý Giang một cái, nói: “Đi siêu thị mua socola cho phu nhân.”
Trợ lý Giang dạ một tiếng, nhưng đột nhiên nghĩ đến trước đó Thẩm tổng có nói phu nhân sợ ăn socola.
Anh ta hơi chớp mắt: “Phu nhân…”
“Đi mua đi.” Văn Trạch Tân cũng biết, nhưng không thể thuận theo việc cô không ăn được.
Trợ lý Giang lập tức quay người.
Phía trước.
Trần Y đi đến cách Trần Ương còn có một mét, cô cười nói: “Em gái, đã lâu không gặp.”
Trần Ương đứng thẳng người, cũng cười: “Chị, không ngờ chị vẫn chưa ly hôn nữa đó?”
Văn Trạch Tân đi qua, mở một bên cửa phòng làm việc, đầu ngón tay gãi lông mày, nói: “Vợ à, nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Sắc mặt Trần Ương thay đổi.