Edit: Kane| Beta: Dép“Ối, tiên sinh, đây là điện thoại di động của phu nhân.” Chị Lệ lập tức nhắc nhở.
Văn Trạch Tân nắm chặt, nói: “Còn không mau cầm lên. ”
Chị Lệ thở dài một tiếng, chạy tới nhặt điện thoại di động từ trong thùng rác lên. Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Thẩm Hách bên kia vẫn đang nói chuyện. Văn Trạch Tân quay đầu sang nhìn, chị Lệ luống cuống cúp máy.
Nhìn màn hình tối sầm, trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, chị Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chị do dự một chút, sau đó nói: “Tiên sinh, hình như kính cường lực của điện thoại bị vỡ một góc.”
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn Trần Y. Sau khi uống nước, Trần Y thấy hơi buồn ngủ, cô đang dụi mắt. Nước mật ong cũng không thể giải rượu, chỉ có thể làm cho cô thoải mái một chút.
Văn Trạch Tân đỡ cô nằm xuống, giờ này vẫn còn sớm, cứ để cô nghỉ ngơi trước một lúc. Anh kéo chăn lên cho cô và nói với chị Lệ: “Gọi cho Giang Thần, bảo anh ta mang một chiếc kính cường lực tới đây.”
Nói xong, anh đứng dậy, rút điện thoại di động của Trần Y từ tay chị Lệ ra, cúi đầu bấm mật khẩu, điện thoại lập tức mở khóa.
Anh ra ngoài đi về phía thư phòng.
Chị Lệ tiến lên nhìn cô. Chị vuốt mái tóc của Trần Y, sau đó vặn đèn nhỏ một chút rồi cầm cốc nước đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, xuống lầu gọi điện thoại cho trợ lý Giang.
Văn Trạch Tân đặt điện thoại di động của Trần Y lên mặt bàn, tháo tấm kính cường lực bị vỡ kia ra, sau đó nhấn vào nhật ký cuộc gọi, kéo số của Thẩm Hách và Thẩm Lẫm vào danh sách đen.
Cả WeChat cũng vậy.
Sau khi làm xong tất cả, anh kéo cổ áo, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, Giang Thần đi lên, vội vàng đặt cái hộp xuống. Văn Trạch Tân mở mắt ra nhìn Giang Thần đang thở hổn hển, anh khẽ xua tay, ý bảo anh ta có thể đi được rồi.
Giang Thần chần chừ một lát rồi nói: “Ông chủ, có cần tôi giúp không?”
Văn Trạch Tân lắc đầu, anh ngồi thẳng người, mở hộp ra, lấy miếng vải nhung nhỏ và kính cường lực từ bên trong ra, còn có một bình nước rửa đi kèm.
Anh cụp mắt xuống, thoáng cái đã lau sạch bụi bặm trên màn hình, sau đó dán chặt kính cường lực lên trên. Sau khi dán xong, anh cầm lên ngắm nghía một lúc, rồi lại đặt điện thoại sang một bên, ngước mắt lên nhìn: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Giang Thần cảm thấy lúng túng, anh ta nhìn chiếc điện thoại di động kia, có thể nhận ra đó là của phu nhân.
Anh ta lập tức hiểu ra, có thể khiến ông chủ săn sóc như vậy, ngoại trừ phu nhân thì còn ai nữa. Ngay cả điện thoại di động của ông chủ cũng không được dán kính cường lực và bọc ốp.
“Vậy tôi đi trước.”
Giang Thần rời khỏi phòng sách và xuống lầu. Văn Trạch Tân cũng đứng dậy theo, anh cầm lấy điện thoại di động của Trần Y và đi về phía phòng ngủ chính. Ánh đèn trong phòng ngủ le lói, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt. Văn Trạch Tân tiện tay đặt điện thoại của Trần Y lên tủ đầu giường, sau đó lập tức ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ tóc Trần Y.
Cô ngủ rất say.
Văn Trạch Tân nhìn đồng hồ, trong lòng thầm nghĩ cứ để cô ngủ tiếp hay là lôi cô dậy đi tắm, nhưng một giây sau, ngón tay Trần Y nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhướng mày, sau đó dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, nới lỏng cổ áo, tay còn lại rút thắt lưng ra treo đại ở một bên. Anh khép áo lại rồi nằm xuống, ôm lấy cô từ phía sau, nói: “Ngủ một lát, lát nữa nói sau.”
Dường như Trần Y hiểu được, bàn tay đang nắm lấy ngón tay anh chợt buông lỏng ra, sau đó lại nắm chặt.
Chỉ chốc lát sau, hai người trên giường đã ngủ say.
Cửa phòng ngủ chính được chị Lệ lặng lẽ đóng lại từ bên ngoài. Chị xoay người đi xuống lầu, bắt đầu thu dọn tầng một, đèn pha của căn hộ duplex cũng dần tắt.
*
Trần Y tỉnh giấc vì quá nóng, cô ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy cổ họng nóng như thiêu đốt, mở mắt ra là muốn ngồi dậy. Văn Trạch Tân cũng mở mắt theo, anh nhìn cô với vẻ buồn ngủ.
Đầu tóc Trần Y rối bù, cô dịch đến gần tủ đầu giường và cầm cốc lên, bởi vì đang mơ màng ngủ nên cô cũng không nhìn xem trong cốc có nước hay không mà cứ thế uống, thế là chẳng uống được gì.
Trần Y sửng sốt.
Văn Trạch Tân thấy thế, đáy mắt chứa ý cười, anh cũng ngồi dậy theo, vươn cánh tay qua ôm eo cô, giọng nói trầm thấp: “Khát rồi sao?”
Trần Y: “Ừm.”
Văn Trạch Tân cười khẽ một tiếng, anh buông eo cô ra, đưa tay cầm lấy cái cốc trong tay cô, sau đó xoay người xuống giường. Trần Y dựa vào đầu giường nhìn anh, vì vừa ngủ nên tóc Văn Trạch Tân cũng hơi lộn xộn. Khi anh cụp mắt xuống và bước đi, sườn mặt rất tuấn tú, mép áo sơ mi hơi rũ xuống, vai rộng chân dài.
Trần Y gãi gãi cổ họng.
Hai phút sau, Văn Trạch Tân trở lại, anh cởi nút áo sơ mi ra, đưa cho cô cốc nước.
Bên trong đã được rót nửa cốc nước ấm, Trần Y cầm lấy, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch. Nước ấm lăn lộn một vòng trong cổ họng, Trần Y để cốc xuống, nói: “Thoải mái quá.”
Văn Trạch Tân mỉm cười nhìn cô.
Anh lập tức cúi người, khẽ nhéo mũi cô: “Đi tắm nhé?”
Trần Y liếc mắt nhìn váy trên người mình, sau đó lại liếc mắt nhìn áo sơ mi của Văn Trạch Tân rồi gật đầu. Không tắm thì rất khó ngủ ngon, đôi mắt Văn Trạch Tân trở nên sâu hơn, khom lưng ôm cô lên: “Vậy thì cùng nhau tắm đi. ”
Lúc này Trần Y mới hiểu ra ý của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Sau khi vào phòng tắm, Trần Y nấc một cái, trên thực tế thì hơi men vẫn chưa hoàn toàn tan hết. Lúc cô được đặt xuống đất còn có chút choáng váng, cô chống người xuống.
Văn Trạch Tân trở tay đóng cửa lại, sau đó lập tức đi tới, ôm eo cô từ phía sau và thấp giọng nói: “Anh mở nước ấm cho em, hôm nay không thể ngâm trong bồn tắm được.”
Trần Y có thói quen ngâm mình trong bồn tắm.
Cô ừ một tiếng.
Văn Trạch Tân cúi người, xả nước ấm.
Nhìn nước trong bồn tắm chảy ra và từ từ dâng lên, Văn Trạch Tân xoay người lại, ngồi ở mép bồn tắm. Anh ôm eo cô, lập tức dựa lại gần và hôn cô.
Một lúc lâu sau.
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, đôi chân dài bị nước làm ướt, hơn nữa còn có giọt nước chảy từ trên chân xuống. Eo Trần Y bị ấn chặt, cô cắn bả vai anh, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Hơi men dâng lên đỉnh đầu khiến cô càng choáng váng hơn.
Một tiếng sau.
Trần Y mặc váy ngủ nằm sấp trên giường, Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh, cầm tóc của cô lên sấy cho cô. Anh nhéo vành tai cô: “Đừng ngủ nữa, tóc còn chưa khô đâu.”
Trần Y kéo chăn đắp lên người mình.
Đôi chân dài dưới lớp chăn hơi run rẩy.
Cô nói: “Em buồn ngủ.”
Giọng nói rất khàn, như bị sét đánh vậy.
“Anh biết rồi, ngồi dậy đi, anh vừa ôm em vừa sấy, em dựa vào trong ngực anh mà ngủ.” Văn Trạch Tân kéo người cô lên ôm vào trong ngực, Trần Y vừa dựa vào người anh thì cơ thể hơi cứng đờ lại, sau đó cô dịch sang bên cạnh một chút. Văn Trạch Tân cụp mắt xuống, tiếp đó giữ eo cô và kéo cô lại, thấp giọng nói: “Chạy cái gì mà chạy?”
Trần Y đột nhiên lườm anh một cái, lập tức im lặng mím môi.
Thấy vậy, dường như Văn Trạch Tân nhớ tới điều gì đó, anh khẽ cười một tiếng, tiếp tục sấy tóc cho cô, bờ môi mỏng khẽ hôn lên khóe môi cô: “Đừng sợ, lần sau anh sẽ nhẹ hơn.”
Trần Y: “Biến.”
Sau đó Trần Y cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào, có thể là do đợt dư men cuối cùng trong rượu nên Trần Y ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì cô nhớ lại mọi thứ, không phải nhớ tới trận quậy với Văn Trạch Tân tối hôm qua, mà nhớ tới hình ảnh cô say rượu trong bữa tiệc đồ nướng ở sân sau nhà họ Văn.
Bắt mọi người xem điệu múa như mèo cào của cô, còn bắt mọi người vỗ tay cho cô, những ánh mắt tràn đầy ý cười lóe lên trong tâm trí cô.
Trần Y lập tức ngỡ ngàng.
Cô lấy gối che mặt theo phản xạ.
A——
Cô múa gì vậy, cô đã múa gì vậy? Điệu múa lung ta lung tung, vừa nhớ đến đã thấy xấu hổ.
Văn Trạch Tân đang ngủ say, anh biết người phụ nữ trong ngực đã tỉnh lại, vốn tưởng rằng cô sẽ ngồi dậy, nhưng ai ngờ cô không dậy mà còn đang liên tục xoay người trong lòng anh.
Tính xấu khi mới tỉnh dậy nổi lên, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giữ chặt eo cô: “Vợ?”
Anh gọi một tiếng, nhưng không phát hiện có tiếng đáp lại, Văn Trạch Tân hé nửa mắt, cụp mắt nhìn người phụ nữ trong ngực đang đặt gối ôm lên mặt mình. Đôi mắt Văn Trạch Tân co rút lại, anh đưa tay cướp lấy cái gối kia: “Em làm gì vậy? Làm vậy sẽ ngạt thở đấy.”
Cái gối của Trần Y bị lấy đi, cô chớp mắt vài cái, lại bắt gặp ánh mắt có phần dữ tợn của anh.
Trần Y khựng lại vài giây, sau đó nói: “Tối qua em múa…”
Văn Trạch Tân phản ứng lại, anh nhéo cằm cô: “Phải, tối qua em đã múa.”
Trần Y: “…”
Cô không còn lưu luyến bất kỳ điều gì trên đời này nữa.
Văn Trạch Tân cười khẽ: “Múa rất đẹp.”
Trần Y đẩy anh ra rồi đứng dậy, cô vuốt bộ váy ngủ nhăn nhúm, nhưng đôi chân dài lại mềm nhũn ra. Cô dừng một chút, sau đó nhớ lại trận quậy phá tối hôm qua.
Cô vớ lấy điện thoại di động của mình, quay lại và nhìn Văn Trạch Tân: “Tối qua anh đã ném điện thoại của em à?”
Văn Trạch Tân vừa đặt chân xuống đất, đang buộc đai áo choàng tắm, nghe thấy cô nói thì anh hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục buộc. Trần Y hừ một tiếng đầy coi thường: “Khi nào anh mới có thể sửa được cái tật ném điện thoại di động thế?”
Văn Trạch Tân không lên tiếng.
Trần Y sờ điện thoại di động với vẻ đau lòng: “Chẳng phải kính cường lực bị vỡ rồi sao?”
Văn Trạch Tân: “Dán cho em rồi. ”
Trần Y liếc mắt nhìn, dán rất tốt. Cô mở giao diện điện thoại di động lên: “Không lẽ anh đã đụng đến chỗ đó trong điện thoại em rồi?”
Cô mở danh bạ, rồi lại mở WeChat.
Không biết có phải là vì ít nhiều cũng hiểu Văn Trạch Tân hay không, cô nhấn vào danh sách đen, quả nhiên nhìn thấy anh em nhà họ Thẩm trong đó. Trần Y giơ điện thoại di động lên: “Anh kéo bọn họ vào danh sách đen?”
Văn Trạch Tân đứng dậy. Anh đã buộc xong áo choàng tắm, vết móng tay cào trên ngực rất rõ ràng, anh đi tới, một tay nắm lấy cổ tay Trần Y rồi ấn lên vách tường, cụp mắt nhìn cô: “Đúng, kéo vào danh sách đen. Một người đưa em đi thi đại học, một người gọi điện tới nói thích kiểu người như em, anh nhịn được ư?”
Trần Y chớp mắt vài cái, híp mắt nhìn anh.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu, đôi mắt vừa thâm trầm vừa lạnh lùng. Anh chặn môi cô lại và nhẹ nhàng hôn, sau đó lại tách ra, bờ môi mỏng dán vào tai cô: “Đãi ngộ của bọn họ còn tốt hơn anh rất nhiều, mới một ngày đã ra khỏi danh sách đen, còn anh thì tận một năm.”
Trần Y: “Đó chẳng phải do anh tự chuốc lấy à?”
Văn Trạch Tân: “… Phải. ”
Trần Y hừ lạnh.
Cô lập tức đẩy anh ra rồi đi về phía cửa, một tay mở cửa. Vì cánh cửa bị mở ra quá đột ngột nên chị Lệ suýt chút nữa dùng cây lau nhà che mặt mình, luống cuống tay chân.
Trần Y mỉm cười: “Chị Lệ, chào buổi sáng.”
Chị Lệ cười ngượng ngùng: “Chào buổi sáng, phu nhân.”
Sau đó chị liếc nhìn phía sau. Văn Trạch Tân bình tĩnh giữ chặt cánh tay Trần Y, dẫn cô vào phòng tắm rửa mặt, chị Lệ thấy thế thì vội vàng chạy ra ngoài.
Cmn, mới sáng sớm đã nghe thấy phu nhân đang dạy dỗ tiên sinh, quá kích thích.
Chẳng có ai để chị có thể nói chuyện.
Chị Lệ lấy điện thoại ra chia sẻ với trợ lý Giang.
Chị Lệ: [Vừa rồi tôi lau sàn thì nghe thấy phu nhân đang dạy dỗ tiên sinh.]
Giang Thần: [Tối hôm qua tôi bấm ngón tay tính toán, đoán được rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.]
Chị Lệ: [… Người trẻ tuổi không nên mê tín dị đoan như vậy.]
Nói xong, chị để điện thoại xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng với tâm trạng vui vẻ. Bởi vì đã có vợ nên tiên sinh có phần tình cảm hơn, căn nhà này cũng vì có thêm phu nhân mà vui vẻ hơn nhiều. Ví dụ như nhìn phu nhân dạy dỗ tiên sinh, ví dụ như nhìn mấy người trợ lý Giang dựa vào phu nhân để đối phó với tiên sinh.
Ngày tháng trôi qua ngày càng thú vị rồi.
Chứ không giống như trước, ở đây tựa như ở lãnh cung vậy.
*
Trần Y và Văn Trạch Tân rửa mặt xong thì từng người thay quần áo. Trần Y chọn một chiếc váy dài màu đỏ, Văn Trạch Tân thì áo sơ mi đen và quần dài. Hai người ăn sáng xong, Trần Y lau khóe môi, Văn Trạch Tân lấy cà vạt từ trên móc áo xuống, đi đến bên cạnh Trần Y và đưa cho cô.
“Vợ à, giúp anh thắt nhé?”
Trần Y chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Văn Trạch Tân rất thờ ơ, đôi mắt chuyên chú nhìn cô, chỉ có đầu ngón tay thon dài là siết chặt, sợ bị từ chối.
Ước chừng qua hơn mười giây, sau một hồi im lặng.
Trần Y đứng lên, cầm lấy hai đầu chiếc cà vạt, hỏi: “Hôm nay có việc quan trọng à?”
Văn Trạch Tân nhìn cô thật sâu, chậm nửa giây mới phản ứng lại: “Ừm. ”
Anh nhẹ nhàng đặt một tay lên eo cô: “Hôm nay anh phải đến Minh Lợi một chuyến, em có
muốn đi cùng không?”
Trần Y dừng một chút: “Được thôi.”
Cô cũng muốn ra ngoài đi dạo, sau đó lại đi xem cuốn nhật ký kia của anh. Sau khi thắt xong, Văn Trạch Tân cúi đầu hôn môi cô. Sau khi hôn một cái, anh nắm tay cô đi đến bên móc áo, lấy bộ áo khoác màu đen xuống và mặc vào cho cô, anh cũng lấy một chiếc áo khoác âu phục vắt lên cánh tay rồi nắm tay cô ra cửa.
Thủ đô vào mùa đông, hơn nữa lại là thời điểm đón năm mới, ban ngày ra ngoài cũng có thể cảm nhận được hương vị tết đến nồng đậm này. Chiếc Bentley màu đen khởi động, Văn Trạch Tân dùng một tay quay vô lăng, tay còn lại tranh thủ sửa sang lại tóc cho Trần Y. Sau khi ra khỏi tiểu khu, anh mới thu tay lại, lái thẳng về phía Minh Lợi.
Lần trước Trần Y tới đây là buổi tối, nên không quá chú ý đến khung cảnh xung quanh.
Lúc này mới phát hiện, vị trí của Minh Lợi tốt như vậy, là một trong những lô đất đắt nhất thủ đô. Xe dừng lại, đi qua một hàng chỗ đậu xe, tất cả đều là xe sang, mỗi một chiếc đều có giá không hề rẻ.
Văn Trạch Tân là một nhà đầu tư thiên thần*, tất cả đoàn đội trong Minh Lợi đều là của anh.
(*Nhà đầu tư thiên thần là một cá nhân cung cấp vốn cho một doanh nghiệp hoặc các doanh nghiệp mới thành lập, thường là để đổi lấy nợ có thể chuyển đổi hoặc vốn sở hữu. Các nhà đầu tư thiên thần thường hỗ trợ cho các công ty khởi nghiệp ở những thời điểm ban đầu và khi hầu hết các nhà đầu tư không chuẩn bị hỗ trợ họ.)Hôm nay còn chưa tới giờ bắt đầu, nhưng vừa vào cửa phòng làm việc đã có người chờ ở đó, là giám đốc tài chính đang cầm sổ kế toán. Nhìn thấy ông chủ dẫn theo một người phụ nữ đi tới, vị giám đốc tài chính kia sửng sốt một chút.
Văn Trạch Tân lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Giám đốc tài chính phản ứng lại: “Chào phu nhân.”
Đây là ông chủ tương lai.
Sau khi Trần Y dừng lại, cô đẩy Văn Trạch Tân: “Anh cứ đi làm việc đi, em đi dạo một vòng, à còn nữa, đưa thẻ cho em.”
Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô, cười nói: “Thẻ gì.”
Trần Y: “…”
Cô không nói.
Văn Trạch Tân mỉm cười, rút ra một tấm thẻ từ áo khoác âu phục và đưa cho cô.
Trần Y nhận lấy nó: “Em chỉ xem xem thôi.”
Giọng nói của cô rất nhỏ.
Văn Trạch Tân giơ tay vuốt tóc cô: “Ừm, đi đi, còn muốn xem gì nữa thì nói với anh.”
Trần Y nở nụ cười rạng rỡ, sau đó đi về phía bàn làm việc của anh. Văn Trạch Tân xỏ tay vào trong túi quần, nhìn bóng lưng cô. Nhìn được chốc lát, khóe môi anh cong lên, sau đó xoay người nhìn về phía giám đốc tài chính.
Nụ cười trên khóe môi anh cũng tắt dần, sắc mặt thay đổi nhanh đến nỗi giám đốc tài chính cảm thấy mình bị ảo giác, ông chủ không thể nào cười như vậy được.
Cửa phòng làm việc đóng lại.
Trần Y ngồi trên ghế, cô quét thẻ, quẹt thẻ rồi lấy cuốn nhật ký ra.
Thật ra lần trước cô còn chưa đọc hết toàn bộ.
Ngày 30 tháng 4 năm XX, ngày mai là ngày Quốc tế Lao động, hôm nay làm vệ sinh, cô ấy đội một cái túi nhựa, chân đi giày nhựa, nhảy lên để quét bụi. Tôi thực sự sợ cô ấy đau eo nên gọi cô ấy vài tiếng, cô ấy còn hung ác bảo tôi đừng ầm ĩ, chậc chậc, lá gan cũng lớn lắm…
Trần Y: “…”
Tuy rằng chỉ nói hai ba câu, nhưng đồng thời cũng đưa Trần Y trở lại thời cấp ba. Đến khi Văn Trạch Tân đi ra từ bên trong, Trần Y vẫn đang dựa vào ghế của anh và ngẩn người.
Văn Trạch Tân xỏ tay vào túi quần, đứng sau lưng cô, mỉm cười nhìn cô.
“Đọc xong chưa?”
Trần Y kinh hãi. Quyển nhật ký trong tay đã bị Văn Trạch Tân lấy đi, anh bỏ vào trong ngăn kéo bên cạnh rồi đóng lại, sau đó lập tức quẹt thẻ để khóa.
Anh nắm tay cô: “Về nhà ăn cơm.”
Trần Y xuống ghế, liếc nhìn anh: “Em chưa từng viết nhật ký.”
“Ừm, anh viết là được rồi.”
Trần Y mím môi.
Bên ngoài có hơi lạnh, cô xỏ tay vào trong túi áo khoác, Văn Trạch Tân ôm eo cô đi lấy xe. Lúc này, trên con đường bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng phanh gấp. Ngay sau đó, một người phụ nữ bước xuống từ một chiếc xe, vọt tới bên cạnh chiếc xe phanh gấp phía sau rồi mở cửa xe, kéo người phụ nữ trong xe ra, sau đó hung hăng xô xuống mặt đất, giơ chân lên dùng sức đạp đá. Người phụ nữ ngã xuống đất vội vàng lấy tay che bụng mình, tránh chân của người phụ nữ kia.
Vài người lập tức vây xung quanh.
Thấy thế, Trần Y đi nhanh mấy bước. Cô đang định nói có cần báo cảnh sát giúp hay không thì nghe thấy người phụ nữ đáng đánh kia mắng to: “Đồ không biết xấu hổ, đánh chết đồ kẻ thứ ba nhà mày, cho rằng trong bụng có đứa bé thì sao? Lão già kia sẽ quan tâm đến một đứa nhỏ ư, ông ta có không biết bao nhiêu con riêng bên ngoài kia kìa, tuổi còn trẻ mà không làm chuyện tốt, tao khinh.”
Vừa nghe thấy như vậy, những người muốn giúp đỡ hoặc báo cảnh sát đều đồng loạt dừng động tác, kể cả Trần Y. Cô đang định nói đi thôi thì lúc này, người phụ nữ trên mặt đất kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt vừa bị giẫm đạp lộ ra. Cô ta sững sờ nhìn Trần Y, sau đó nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Trần Y, cô ta co rụt bả vai lại.
Trần Y nhìn thấy mặt cô ta, cũng ngây ngẩn cả người.
Lâm Tiêu Sanh.
Tuy rằng lúc này mặt đang sưng lên, nhưng vẫn có thể thấy được đó là Lâm Tiêu Sanh.
Trần Y theo bản năng nhìn về phía Văn Trạch Tân. Vẻ mặt Văn Trạch Tân lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng, tựa như không có gì bất ngờ khi cô ta có kết cục này.
Anh cụp mắt nhìn cô một cái, lập tức thấp giọng nói: “Đi thôi. ”
Trần Y nhìn anh vài lần, sau đó gật đầu. Văn Trạch Tân ôm eo cô, đi về phía chiếc xe đang đậu ở bên cạnh. Trần Y được anh ôm vào lòng, anh cẩn thận che mép trần xe, đưa cô vào ghế lái phụ.
Làn váy màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa, chiếc giày cao gót mảnh mai vừa nhìn đã có thể nhận ra thương hiệu. Lâm Tiêu Sanh cuộn tròn trên mặt đất, nhìn đôi giày kia thu vào trong xe.
Loại khí chất này đè ép cô tmột cách hung hăng và lặng lẽ.
Chiếc xe Bentley đen lái ra đường lớn, nhìn từ xa có thể thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế lái vươn tay ra chỉnh lại tóc bên má Trần Y, nhưng lại bị Trần Y gạt đi.
*
Chiếc xe đi về phía căn hộ duplex ở trung tâm thành phố.
Trần Y nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, trong tai dường như còn nghe thấy tiếng mắng chửi kia. Khi xe đến trước cửa nhà, Trần Y tháo dây an toàn, bước trên đôi giày cao gót đi vào cửa, cô xoay người nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân đặt chìa khóa xe trên tủ, anh nhìn cô. Vài giây sau, anh gật đầu nói: “Lên lầu.”
Trần Y liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
Văn Trạch Tân cởi áo sơ mi và cà vạt ném lên ghế sofa. Chị Lệ vốn định đi ra từ phòng bếp để nghênh đón, nhưng khi thấy bầu không khí này thì lại quay về.
Lên tầng 2.
Văn Trạch Tân tháo bàn phím ra và đặt trên mặt đất, sau đó kéo ống quần lên rồi quỳ gối xuống.
Trần Y tiến đến, nhìn anh: “Tình cảm giữa anh và Lâm Tiêu Sanh lúc đó.”
Văn Trạch Tân nhướng mày: “Không có tình cảm gì cả, cô ta hoàn toàn không đáng để nhắc tới.”
Anh lại nói: “Anh quỳ xuống là bởi vì em nhìn thấy cô ta thì chắc chắn sẽ nghĩ đến nỗi khổ sở vì ngày xưa anh chơi bời phóng túng, và cả bữa tiệc đó nữa, chứ không hề liên quan đến cô ta.”
Trần Y ôm cánh tay, không nhúc nhích, cô mím môi nói: “Thật sao?”
Văn Trạch Tân gật đầu. Thấy cô không tin, anh cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Giang Thần và nói: “Tìm xem còn bức thư đó không.”
Giang Thần: “… Ông chủ, thùng rác nào?”
“Tự tìm đi. Còn hỏi tôi.”
Giang Thần: “…”
Được rồi.
Cúp điện thoại, Văn Trạch Tân chỉ vào cái ghế bên kia, nói với Trần Y: “Vợ à, em ngồi trước đi.”
Trần Y kéo ghế qua và ngồi xuống, cụp mắt nhìn anh.
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân gãi lông mi.
Khoảng 15 phút sau.
Giang Thần thở hổn hển đi lên lầu, trong tay cầm một thứ gì đó. Vừa rẽ vào thì nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng, anh ta hoảng sợ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa thì lăn xuống lầu. Sau đó anh ta vẫn đi vào, cúi đầu đưa cho Văn Trạch Tân một phong bì nhăn nhúm.
Văn Trạch Tân nói: “Đưa đến cho phu nhân.”
Giang Thần xoay người lại đưa phong thư cho Trần Y.
Trần Y cúi đầu nhìn.
Phong bì này còn rất mới, nhưng rất nhăn nhúm, hoàn toàn chưa được mở ra, giống như vừa nhận được đã bị ném vào thùng rác vậy. Cô nhận lấy và mở ra, đập vào mắt chính là tiếng mắng chửi.
“Văn Trạch Tân, anh nên xuống địa ngục. Người như anh không đáng sống, anh đi chết đi.”
Chờ đã.
Bức thư này được gửi gần đây.
Giang Thần ho một tiếng, nói: “Phu nhân, trước đây cô cũng từng xem video của ông chủ, lúc trước anh ta tham gia một số buổi tụ hội trong giới kinh đô hoàn toàn không phải vì gặp mặt người phụ nữ nào, mà chỉ vì muốn cho Văn lão tiên sinh thấy. Còn về phần vị Lâm tiểu thư này, đây là lá thư thứ năm mươi mà cô ấy gửi. Từ năm ngoái lúc hai người vừa kết hôn, nhà họ Lâm đã bắt đầu tan rã, chỉ là Lâm tiểu thư tự cho là đúng…”
Không lo chuyện trong nhà mà lại xen vào Văn Trạch Tân bên này, hoàn toàn không biết lúc đó Văn Trạch Tân nhìn Lâm Tiểu Sanh chẳng khác gì đang nhìn người chết vậy.
Trần Y nhìn thấy câu mắng chửi Văn Trạch Tân rất khó nghe, cô siết chặt tờ giấy, nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân: “Đừng so sánh bản thân với bọn họ, bọn họ chẳng là gì cả. Anh sai ở chỗ không kịp thời phát hiện tình cảm của mình, tất cả đều là lỗi của anh.”
Trần Y ném bức thư đó vào thùng rác, hỏi: “Anh định quỳ bao lâu?”
Văn Trạch Tân liếc nhìn đồng hồ và nói: “Bây giờ là 11h30 trưa, anh sẽ quỳ đến 0 giờ đêm nay.”
Giang Thần: “…”
Rất tự giác.
Trần Y: “Vậy ăn cơm thì sao?”
“Không ăn.”
Vừa dứt lời, chỗ cầu thang truyền đến tiếng bấm di động. Ba người trong thư phòng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một đám người đang nằm sấp ở đầu cầu thang.
Lâm Tiếu Nhi, Văn Dao, Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền, cùng với Văn Tụng Tiên.
Bầu không khí như dừng lại trong vài giây.
Văn Dao xấu hổ vẫy tay: “Hi——”