Trans: Băng | Beta: DépNáo loạn một buổi tối, gần hơn hai giờ Trần Y mới ngủ, Văn Trạch Tân ôm cô, cầm điện thoại di động lên và ghi chú trên app. Ngày hôm sau Trần Y thức dậy trước, cô nhẹ nhàng chui ra khỏi lồng ngực anh, kết quả lại bị anh kéo ôm trở về. Trần Y thở dài, cô đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh một cái.
“Chồng, em muốn dậy nấu chút cháo cho Tuyền Nhi, cậu ấy muốn uống cháo bí đỏ do em nấu.”
Văn Trạch Tân có chút mất kiên nhẫn, không phản ứng.
Trần Y bóp anh mấy lần.
Mi mắt của anh mở ra một chút, mang theo sự khó chịu khi mới dậy nhìn cô, mấy giây sau anh mới buông cô ra. Trần Y vội vàng rời khỏi giường, váy ngủ rủ xuống, dấu hôn khắp người bị che lấp, nhưng dấu hôn trên cổ lại như ẩn như hiện. Cô cột tóc lên, vào trong phòng tắm rửa mặt rồi lập tức xuống lầu. Vốn cô định đi dọn dẹp chén đũa tối qua ăn xong chưa dọn, ai ngờ đã được dọn xong rồi.
Xem ra tối hôm qua Văn Trạch Tân còn gọi giúp việc tới thu dọn.
Trần Y vào phòng bếp bắt đầu nấu cháo.
Văn Trạch Tân đi xuống dưới lầu thì thấy cảnh này, anh kéo tay áo sơ mi, đi vào phòng bếp. Trần Y đang nếm thử cháo, vừa quay người thì thấy anh đi vào, vội vàng kéo cánh tay của anh: “Chồng, nếm thử đi.”
Văn Trạch Tân cúi đầu, ngoan ngoãn ăn một miếng.
Trần Y giương mắt hỏi: “Thế nào?”
Văn Trạch Tân: “Ngon.”
Trần Y thở phào một cái, bắt đầu làm món ăn kèm. Văn Trạch Tân dựa vào bếp nhìn cô. Trần Y làm xong món ăn kèm, vội vã nhìn anh một cái, có hơi sửng sốt.
Văn Trạch Tân đột nhiên kéo cô vào trong lồng ngực, nói: “Anh muốn làm, chúng ta làm trước đi.”
Mặt Trần Y lập tức đỏ chót, đẩy anh ra.
Anh lại cười nói: “Cho con của chúng ta một cơ hội.”
Nói xong, anh ôm cô đi ra ngoài, không đi đâu cả mà đi thẳng vào phòng ngủ chính. Anh có thể thấy rõ dấu hôn khắp người Trần Y, vô cùng rõ ràng, càng trêu chọc suy nghĩ của anh.
Mà trong nhà chỉ có hai người nên hiếm khi hai người có thể phóng túng một chút. Đến khi ra khỏi nhà, Trần Y xách theo đồ giữ ấm, liếc nhìn thời gian, có hơi ảo não.
Đã chín giờ rưỡi rồi
Văn Trạch Tân khởi động xe, nhìn cô một cái, nói: “Chắc Thẩm tổng còn đang ngủ.”
Trần Y: “Đều tại anh.”
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, xe chạy tới bệnh viện, hai người lên lầu. Quả nhiên Thẩm Tuyền mới vừa dậy, Trần Y thở phào một hơi, để cháo và món ăn kèm chung một chỗ, vội múc ra cho Thẩm Tuyền ăn.
Thẩm Tuyền nhìn cháo, nói: “Mình ăn nhiều món dinh dưỡng như vậy, lập tức nghĩ đến cháo của cậu.”
Hồi cấp ba, Trần Y thường xuyên làm cháo bí đỏ.
Cô học làm món đó, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đều nếm thử. Hồi đó sức khỏe Trần Khánh không tốt, Trần Y rảnh rỗi bèn nấu cháo dinh dưỡng cho ông.
Trần Y cười nói: “Sau này rảnh mình làm cho cậu.”
Thẩm Tuyền vừa ăn vừa nói: “Chừng nào thì cậu được điều về? Cậu bây giờ đã là năm thứ ba rồi.”
Trần Y nói: “Thẩm Lệ Thâm sắp được thăng chức thành đối tác rồi, có lẽ cô ấy thăng chức thì mình có thể trở về.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Có lẽ sang năm Trần Y có thể trở lại.
Hai cô bạn thân ở bên này nói chuyện phiếm, hai anh em bên kia thì đứng cạnh cửa sổ nói chuyện. Văn Trạch Lệ ôm Văn Thân trong ngực, Văn Trạch Tân nhìn cậu bé một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, tay nghịch điếu thuốc.
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, nói: “Không ôm nó chút à?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân nhéo một chút lên ngón tay của Văn Thân: “Mềm quá.”
Văn Trạch Lệ: “… Chẳng lẽ người trẻ con phải cứng à?”
Văn Trạch Tân thu tay về, không trả lời, đổi sang đề tài khác.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Điềm cùng Lâm Tiếu Nhi đều tới, trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Chú nhỏ Văn cũng bớt chút thời gian qua thăm Thẩm Tuyền, khi nhìn thấy Văn Trạch Tân, chú ấy gật đầu một cái.
Văn Trạch Tân dịch người, đi theo chú ấy ra ngoài.
Hai chú cháu đứng ở cửa nói chuyện. Hôm nay chú nhỏ mặc đồng phục, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Đang nói chuyện, chú ấy chợt nói: “Con và Y Y có dự định gì về chuyện con cái?”
Văn Trạch Tân sửa lại tay áo một chút, nói: “Tạm thời không có ý định.”
“Nếu muốn có con thì phải sớm một chút, đừng đợi tới lúc sinh sau đẻ muộn thì không tốt cho con bé.”
Văn Trạch Tân sửng sốt một chút, nhìn chú nhỏ nhà mình.
Chú nhỏ Văn nhìn ra ý của anh: “Con không muốn, nhưng con bé muốn. Nếu đã vậy thì thuận theo ý con bé, có con sớm một chút.”
Văn Trạch Tân híp mắt, một lúc lâu sau mới đáp: “Vâng.”
“Chú đi trước, nói với anh con một tiếng.” Chú nhỏ Văn vỗ bả vai anh, xoay người dẫn người rời đi. Văn Trạch Tân đứng ở cửa một lúc, quay đầu nhìn lại Trần Y đang đứng ở bên cạnh ghế salon nói chuyện với Mạc Điềm.
Anh chăm chú nhìn một lúc lâu, xoay người đến chỗ hút thuốc, đứng ở chỗ đó châm điếu thuốc trong tay, chơi đùa.
*
Đêm đó.
Lúc Trần Y bị anh châm lên ngòi lửa nóng, cô mới phát hiện thái độ của anh hơi thay đổi, dường như càng cho nhiều cơ hội hơn. Giọng nói của Trần Y ngắt quãng, ôm cổ anh hỏi: “Chồng à, sao anh lại… Ừm… Cho con chúng ta nhiều cơ hội hơn vậy?”
Văn Trạch Tân hôn môi cô, dục vọng sâu trong đôi mắt cuồn cuộn dâng trào: “Đừng nói chuyện, để chồng thương em.”
Trần Y: “…”
Ở thủ đô chừng bốn ngày, Trần Y ở cùng Thẩm Tuyền đến khi cô ấy xuất viện. Sau đó Trần Y lập tức về Hội Thành, Văn Trạch Tân đi theo. Vừa vào cửa, chị Lệ không thấy ông chủ không báo mà tới, có chút sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Đúng lúc lắm, để tôi đi mua thức ăn.”
Nói xong, chị lập tức mang giày, đi ra cửa.
Như Mộng và Đường Lập nghe thấy vậy thì cũng đi tới, mỉm cười chào hỏi Văn Trạch Tân.
“Chào ông chủ, ông chủ lại tới rồi.”
Trần Y không nhịn được cười một tiếng, liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân treo áo khoác của Trần Y lên mắc áo, sau đó lại treo áo vest của mình lên trên, cụp mắt sửa lại ống tay áo. Sau đó anhđi tới, lập tức khom người, nâng chân của Trần Y lên.
Trần Y sửng sốt một chút, chống lên bả vai anh. Anh tháo giày của cô ra, nhìn một chút, sau đó ném vào thùng rác.
Trần Y: “Ấy, làm gì vậy?”
Văn Trạch Tân giữ gót chân cô.
Trần Y kêu một tiếng.
Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô: “Giày không vừa chân sao không nói?”
Trần Y dừng một chút, đầu ngón chân duỗi ra, nói: “Em cũng không biết đôi giày mới này sẽ như vậy.”
Cô lấy đôi giày mới này trong phòng để đồ, buổi sáng mang vào rồi vội vã tới sân bay, cũng không chú ý lắm. Vừa rồi ở dưới lầu cô cảm thấy khó chịu, anh bèn ôm cô đi lên.
Văn Trạch Tân cầm lấy dép xỏ vào cho cô, sau khi đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Giang Thần.
“Sau này không hợp tác với nhãn hiệu S9 nữa.”
Giang Thần: “À, vâng.”
Văn Trạch Tân cúp điện thoại, dìu Trần Y đi tới ghế sô pha, ngồi xổm xuống xoa chân cho cô. Như Mộng và Đường Lập nhìn thấy toàn bộ, rốt cuộc cũng ý thức được mình là bóng đèn, bèn nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại. Trần Y nghe thấy tiếng đóng cửa, mặt đỏ lên, cô ghé vào bả vai anh: “Anh cũng thật là.”
Văn Trạch Tân nhìn vết thương ở gót chân cô, sắc mặt trở nên u ám.
Anh xoa nhẹ mấy cái, nói: “Buổi tối tắm sẽ đau, phải dán urgo.”
Anh buông chân cô, đứng dậy mở ngăn kéo, cầm hòm y tế từ bên trong ra, xịt thuốc sau đó lại dán urgo cho cô. Chị Lệ quay lại thì thấy cảnh này, sợ hết hồn, còn tưởng rằng Trân Y bị làm sao. Sau đó chị thấy là do chân bị giày cọ sát mới thở phào một cái, cũng may chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng cho dù là chuyện nhỏ, thì trong mắt tiên sinh cũng là chuyện lớn.
Ăn cơm tối xong, chị Lệ liền trở về.
Trần Y đi tắm trước, vì có miếng dán urgo nên không cảm thấy đau. Sau khi đi ra ngoài cô thấy Văn Trạch Tân đang nhìn chăm chú laptop, Trần Y lén lút đi tới, ôm cổ anh nhìn thử xem.
#Làm thế nào để mang thai an toàn#
#Mười điều cần lưu ý khi mang thai#
#Ưu và nhược điểm của việc sinh con#
Anh đang mua sách.
Trần Y ngừng một lát: “Anh…”
Văn Trạch Tân ôm eo cô, nói: “Chuẩn bị trước một chút.”
Trần Y: “…”
Trần Y thoát khỏi lồng ngực anh, sau đó chạy vào trong phòng, mang ba quyển sách mà Lâm Tiếu Nhi đã chuẩn bị ra đặt lên bàn: “Anh xem, trong này cũng có.”
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn, nói: “Vẫn chưa đủ”
Trần Y: “Ồ.”
Cô ngồi xuống, lật cuốn sách chuẩn bị mang thai kia: “Em nói cho anh biết, lần trước em đã nghiên cứu quyển sách này, chính là sau khi làm xong, cần có một chút thói quen nhỏ.”
Sau khi nghe xong, Văn Trạch Tân khép laptop lại, dựa vào phía sau, nhìn cô.
Trần Y chỉ ra một hai tư thế cho anh xem.
Văn Trạch Tân nhìn mấy lần, không lên tiếng.
Đêm đó, lúc Trần Y mệt mỏi đến nỗi sắp ngủ thiếp đi, dưới eo được nhét một cái gối lớn. Cô sững sờ một chút, nhìn anh. Văn Trạch Tân cột thắt lưng áo choàng tắm lên, liếc mắt nhìn đồng hồ, vuốt vuốt tóc cô: “Năm phút sau anh rút ra.”
Trần Y: “…”
Anh làm thật.
Những ngày kế tiếp, công việc như cũ, cuộc sống như cũ, Văn Trạch Tân vẫn chạy qua chạy lại hai nơi. Sách ở phía Trần Y chất ngày càng nhiều, cuối năm này, nhà
họ Văn có thêm một bé cưng. Thẩm Lệ Thâm thuận lợi thăng chức làm đối tác, một tờ đơn thuyên chuyển công tác được quyết định, muốn Trần Y về thủ đô thay thế vị trí của cô ấy.
Mà một năm nay, số lượng dự án Trần Y dẫn đội hoàn thành gấp đôi so với ở thủ đô, có chút danh tiếng trong giới, ngày về thủ đô được chọn vào giữa tháng giêng dương lịch.
Bất kể là Hội Thành hay thủ đô thì đều gặp phải luồng khí lạnh, lạnh đến tê buốt… Khoảng thời gian này Văn Trạch Tân đang rất bận rộn, nói với Trần Y qua hai ngày sẽ đến đón cô.
Trần Y lại dẫn theo chị Lệ, Như mộng và Đường Lập lén lút mua vé máy bay về thủ đô.
Khi đến thủ đô vừa hay là tám giờ tối, mọi người ăn cơm tối ở sân bay, chị Lệ nhìn cảnh đêm ở thủ đô, nói: “Một năm rồi, chúng ta đã trở về.”
Như Mộng kéo cánh tay của Trần Y, cười nói: “Hôm nay tôi đã hỏi Giang Thần, bây giờ ông chủ đang ở Tiềm Long Các gặp khách hàng, phu nhân có muốn đến đó cho ông chủ một bất ngờ không?”
Trần Y ngừng một lát.
Chị Lệ ở một bên lại có chút lo âu: “Tôi cảm thấy, thời tiết lạnh như vậy, hơn nữa phu nhân đến đó cũng chưa chắc gặp được tiên sinh, nếu không thì về nhà trước đi.”
Chị Lệ nói như vậy là do nhớ lại quá khứ.
Như Mộng còn trẻ, cũng không biết những chuyện này, cho nên mới đưa ra đề nghị này, cô ấy cảm thấy ông chủ nhất định rất vui mừng. Trần Y suy nghĩ rồi nói: “Đi thôi.”
Chị Lệ ngẩn người, liếc mắt nhìn Trần Y.
Chị thấy ánh mắt Trần Y rất kiên định, Trần Y của hôm nay khác rất xa so với ngày xưa. Chị Lệ đột nhiên cảm thấy mình hơi căng thẳng thái quá, một năm nay còn không nhìn ra cảm tình của tiên sinh sao. Huống chi bây giờ tiên sinh còn thứ gì thuộc về mình sao, không có, tiên sinh chỉ có phu nhân mà thôi. Đường Lập lái xe tới đón mọi người lên xe, lái thẳng tới Tiềm Long Các. Cuộc sống về đêm ở thủ đô cũng rất đặc sắc, có câu lạc bộ, câu lạc bộ tư nhân, quán bar, pub…
Diện tích Tiềm Long Các rất lớn, lối kiến trúc cũng rất ngầu, ánh đèn rất sáng chói.
Sau khi xuống xe, Như Mộng cùng chị Lệ chờ ở trong xe. Đường Lập dẫn Trần Y đi vào, anh ta cầm một tấm thẻ của Văn Trạch Tân đưa cho nhân viên phục vụ, cũng nói là khách hàng.
Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn, cũng không thông báo cho người trên lầu mà trực tiếp để họ lên đó.
Hôm nay Trần Y mặc một chiếc váy dài xẻ tà màu đen. Vốn là cô có mặc áo khoác, nhưng cô mới vừa thuận tay cởi áo khoác ra. Cô ho khan một tiếng, nhìn thang máy đi thẳng lên trên.
Ở tầng sáu.
Ra khỏi thang máy, Đường Lập cà thẻ. Vừa mở cửa đẩy, đập vào mắt là một tấm bình phong, bên trong truyền đến tiếng cười của cả nam và nữ. Đường Lập theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Y.
Sắc mặt Trần Y thờ ơ, bước trên đôi giày cao gót đi vào trong. Đập vào mắt là ba người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh đều có một người phụ nữ, nhưng Văn Trạch Tân không có ở đây.
Sáu người trên ghế sô pha ngẩng đầu lên nhìn cô, nhất là đàn ông, trong mắt mang vẻ ngỡ ngàng. Trần Y khẽ mỉm cười, đang định nói chuyện thì thấy Văn Trạch Tân đang đứng bên cửa sổ. Anh dựa vào cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ đứng một mình, cổ áo sơ mi đen hơi mở.
Trần Y dừng một chút, bước trên đôi giày cao gót đi tới.
Anh cầm điếu thuốc đặt vào trong miệng, hút một hơi rồi buông xuống. Trần Y đi tới, vươn tay ra khoác cánh tay anh. Văn Trạch Tân bỗng rút về, đôi mắt lạnh lùng nhìn tới.
Một giây sau, khi thấy là Trần Y, anh sửng sốt mấy giây.
Sau đó vươn bàn tay kẹp điếu thuốc tới, ôm eo cô: “Sao em lại tới đây.”
Trần Y cầm chặt cổ tay anh, kéo tới nhìn một chút.
Trên màn hình điện thoại di động của anh là tấm lưng đầy dấu hôn của cô.
Trần Y: “… Đây là chụp lúc nào?”
Văn Trạch Tân tắt màn hình điện thoại di động, nói: “Không nhớ.”
Trần Y nắm tay anh: “Rốt cuộc anh chụp bao nhiêu tấm ảnh kiểu này của em rồi?”
Văn Trạch Tân bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, sau đó dựa vào cửa sổ, ôm cô vào trong ngực, nói: “Em muốn thảo luận chuyện này với anh ở đây à?”
Trần Y lập tức phản ứng lại, cô quay đầu, đối mặt với ánh mắt tò mò của sáu người trên ghế sô pha. Tiếp theo, một người đàn ông trong số đó có đôi mắt trông khá nhã nhặn đột nhiên cười nói: “Văn tổng, trong nhà có cô vợ hiền, chẳng trách mỗi lần gặp mặt đều giữ mình trong sạch.”
Văn Trạch Tân giữ mặt Trần Y, ôm cô vào trong ngực, cười một tiếng nói: “Cô ấy rất hung dữ.”
Mấy người bọn họ: “…”
“Mọi người từ từ chơi, tôi đưa cô ấy về trước, cô ấy mới trở về từ Hội Thành, lát nữa tôi bao.” Văn Trạch Tân cầm áo khoác bên cạnh khoác lên vai cô, lập tức ôm cô đi về phía cửa.
Trần Y bước trên đôi giày cao gót đi theo anh, cô mỉm cười lễ phép với mấy người bọn họ.
Văn Trạch Tân liếc nhìn cô một cái, quay cằm cô lại.
Mấy người kia: “…”
Vừa ra khỏi cửa, mới vừa nhìn thấy Giang Thần, Giang Thần thấy Trần Y thì sửng sốt mấy giây, ngay sau đó kêu lên một tiếng: “Phu nhân, cô đã về.”
Văn Trạch Tân nhìn anh ta một cái: “Đi vào trong tiếp đãi một chút.”
“À, vâng.”
Giang Thần đẩy cửa ra đi vào, nhìn văn kiện trên bàn một cái, lập tức biết là đã đàm phán thành công. Anh ta mỉm cười đi tới, khom người rót rượu cho bọn họ. Người đàn ông đeo kính kia cười hỏi: “Vợ Văn tổng hung dữ lắm à?”
Giang Thần sửng sốt một chút, mấy giây sau mới kịp phản ứng. Chắc là ông chủ đã nói cái gì đó, anh ta khẽ mỉm cười, nói: “Ừ, rất hung dữ.”
“Nhìn không giống, trông dáng vẻ rất dịu dàng động lòng người mà.”
Giang Thần cũng mỉm cười: “Ừ, ông chủ của chúng tôi cũng không thích người khác bàn luận về vợ mình.”
Người nọ sửng sốt một chút.
Mấy giây sau cười lớn.
Hiểu ra một chút rồi.
“Không ngờ Văn nhị thiếu lại là kiểu người si tình.”
*
Đường Lập nhấn thang máy, Văn Trạch Tân ôm Trần Y đi vào, Đường Lập đi theo sau. Văn Trạch Tân nói với Đường Lập: “Cậu cùng Như Mộng với chị Lệ về trước đi.”
Giọng anh rất lạnh nhạt.
Đường Lập biết ông chủ muốn trách tội bọn họ vì cùng bà chủ trở về trước mà không nói với anh.
Trần Y cũng đã hiểu, cô nghiêng người sang, kéo cà vạt của anh, nói: “Anh nhìn em.”
Đôi mắt Văn Trạch Tân nhìn cô.
Trần Y nói: “Là em bảo họ mua vé máy bay, họ nghe em là sai à?”
Văn Trạch Tân: “… Không”
Trần Y: “Vậy em muốn cho anh một bất ngờ, em sai à?”
Văn Trạch Tân: “… Không.”
“Còn trách họ sao?”
Cằm Văn Trạch Tân căng cứng, một lúc lâu sau, anh trả lời: “Không.”
Đường Lập bên cạnh thở phào một cái, trả lời tin nhắn vợ gửi.
Như Mộng: [Ông chủ tức giận à?]
Đường Lập: [Phu nhân giải quyết ông chủ rồi.]
Như Mộng: [Tốt quá!]