Trans: Băng | Beta: DépNói xong, Văn Trạch Tân kéo Trần Y vào trong phòng tắm, ngay lập tức đóng cửa lại. Trần Y cầm que thử thai đứng trong phòng tắm sạch sẽ rộng lớn, qua mấy giây, cô mới mở que thử thai ra, ấn nút bắt đầu sử dụng trên đó. Mặc dù ngón tay có chút run, Trần Y vẫn nhìn hết sức chăm chú.
Qua lớp cửa kính thủy tinh mờ bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được dáng người cao lớn của Văn Trạch Tân, điều này tiếp cho Trần Y thêm nhiều can đảm.
Hai năm này cô thật sự được anh cưng chiều, ngoại trừ trong công việc thì trong sinh hoạt cô vô cùng ỷ lại anh. Hai vạch màu đỏ xuất hiện trên que thử, nhịp tim Trần Y bắt đầu gia tăng tốc độ. Cô bước nhanh đi tới cửa, kéo cửa ra, chăm chú nắm chặt que thử thai, nhìn Văn Trạch Tân.
Hôm nay Văn Trạch Tân phải đi ra ngoài, anh mặc áo sơ mi đen và quần tây dài. Anh cụp mắt nhìn que thử thai cô đang nắm trong tay: “Có rồi đúng không?”
Trần Y ừ một tiếng, đưa que thử thai cho anh.
Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn mấy lần.
Mấy giây sau, anh ngước mắt lên, nhìn cô: “Em vất vả rồi.”
Hốc mắt Trần Y đỏ lên, đưa tay về phía anh.
Văn Trạch Tân cười một tiếng, cúi người ôm eo của cô.
Trần Y vùi mình vào trong ngực của anh, nói: “Tốt quá, có con rồi.”
Khóe môi Văn Trạch Tân mỉm cười, bàn tay phủ sau gáy cô, vuốt tóc của cô. Đầu năm nay cô lại duỗi thẳng tóc, xõa ngang vai.
Trần Y cọ vào lồng ngực anh, hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”
Văn Trạch Tân đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nói: “Em vui vẻ thì anh cũng vui vẻ.”
Trần Y bĩu môi.
Cô còn chưa quên ban nãy dường như anh có chút không cam lòng. Có lẽ một hai năm này vẫn luôn không có con, anh còn cảm thấy rất đúng ý anh.
Nhưng cũng may là anh luôn nuông chiều cô.
Ví dụ như que thử thai này là anh tự mình mua, đặt làm dự bị, để phòng ngừa vạn nhất. Cũng bởi vì sau này đều là anh nhớ kỹ kỳ kinh nguyệt của cô, cho nên dẫn đến việc cô quên luôn kỳ kinh nguyệt của mình. Lần này khoảng chừng mười ngày mới nhớ tới chủ yếu là bởi vì hai người muốn tự mình lái xe đi du lịch, thế là hoàn thành toàn bộ công việc chất đống trong tay.
Hôm qua Văn Trạch Tân mới đi công tác từ về Lê thành.
“Đi bệnh viện làm kiểm tra trước.” Văn Trạch Tân buông cô ra, đi qua cầm lấy áo khoác chống nắng và mũ, còn có điện thoại cùng túi xách, sau đó dắt cô đi ra cửa, xuống lầu.
Chị Lệ đang tỉa hoa trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đứng lên, cười nói: “Tiên sinh, phu nhân, muốn đi ra ngoài à?”
Vẻ mặt Văn Trạch Tân lạnh lùng, ừ một tiếng.
Trần Y nhìn chị Lệ, khóe môi cong lên, nụ cười kia không thể che giấu được.
Chị Lệ có chút tò mò, điều gì khiến phu nhân vui mừng như vậy. Nhưng tiên sinh đang ở đây nên chị không dám hỏi, tiến lên ấn thang máy cho hai người. Văn Trạch Tân dẫn Trần Y đi lấy xe ở hầm gara.
Xe khởi động, lái ra khỏi căn hộ duplex.
Bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang.
Kỳ nghỉ hè tới, trên đường có không ít học sinh mặc đồng phục đang đi lại..
Trần Y nhìn những học sinh đó, lập tức lại nhìn về phía Văn Trạch Tân. Anh chống cằm, vững vàng lái xe. Phát hiện ánh mắt cô, anh nhìn qua: “Sao vậy?”
Trần Y cười nói: “Vậy chúng ta còn tự mình lái xe đi du lịch không?”
Văn Trạch Tân ngồi thẳng người, đưa tay cầm tay của cô, bóp mấy cái, nói: “Ba tháng đầu cứ ở yên trong nhà đã, giai đoạn giữa thai kỳ anh sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Trần Y: “Anh hiểu biết thật đấy.”
Văn Trạch Tân liếc nhìn cô một cái, cặp mắt đào hoa mỉm cười: “Trong hai năm qua anh đọc bao nhiêu sách rồi, em thử nói xem.”
Trần Y nhớ tới một tủ sách trong phòng sách ở nhà, có sách Văn Trạch Tân mua, cũng có sách Trần Y mua, đương nhiên cũng có sách Lâm Tiếu Nhi ở bên ngoài cảm thấy thích hợp nên mua về.
Văn Trạch Tân đều đã đọc tất cả những cuốn sách này, cũng học tập hết tất cả, có khi Trần Y còn không biết nhiều bằng anh, dù cho người đàn ông này vẫn luôn không muốn sinh con.
Thế nhưng anh là vì Trần Y nên vẫn luôn học tập.
Trần Y vô thức sờ bụng một cái, nói: “Không biết lát nữa kiểm tra sẽ có kết quả gì.”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào cằm cô.
Trần Y ừ một tiếng.
Rất nhanh đã đến bệnh viện tư nhân. Ông Lương đã về hưu, người khám bệnh là bác sĩ Lương, nhưng hôm nay không phải đến tìm anh ta, hai người đi qua phòng anh ta.
Bác sĩ Lương hạ kính xuống, gọi một tiếng: “Văn tổng, phu nhân.”
Văn Trạch Tân lạnh lùng nhìn lại.
Trần Y vẫy tay với bác sĩ Lương.
Bác sĩ Lương xỏ tay vào túi áo ngoài đi tới, nhìn họ từ trên xuống dưới, nói: “Có phải có rồi hay không?”
Ánh mắt Trần Y sáng lên.
Bác sĩ Lương thần kỳ thật.
Văn Trạch Tân nắm tay Trần Y định đi, bác sĩ Lương lập tức nói: “Vào đây đi, vào đây đi, tôi kê đơn cho hai người, tôi cũng có thể chứng kiến sự xuất hiện của đứa trẻ này.”
Văn Trạch Tân híp mắt, mắt nhìn hành lang chỗ khám phụ khoa cách đó không xa đầy ắp người. Mấy giây sau, anh ôm Trần Y đi vào. Bác sĩ Lương cười híp mắt, ngồi xuống hỏi thăm Trần Y vài câu.
Đại khái chính là thời gian hành kinh, v.v.
Trần Y chẳng trả lời được câu nào.
Bác sĩ Lương lập tức xấu hổ.
Anh ta nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, đưa app ghi chép trong di động cho bác sĩ Lương. Bác sĩ Lương xem xét, người chồng này còn nhớ kỹ hơn cả vợ, mà Trần Y thì đỏ bừng cả khuôn mặt. Sao cô lại có cảm giác hai năm này mình được Văn Trạch Tân nuôi đến nỗi vô dụng rồi nhỉ?
Sau khi nhìn ghi chép, bác sĩ Lương kiểm tra hồ sơ bệnh án của Trần Y trong hệ thống, bắt đầu kê thuốc cho cô, trước tiên kiểm tra máu, sau đó đi siêu âm. Hiện tại có kết quả rất nhanh, ước chừng không đến hai giờ đã có kết quả, trực tiếp đưa đến chỗ bác sĩ Lương. Bác sĩ Lương xem xét, nhìn Văn Trạch Tân cùng Trần Y: “Chúc mừng, được hơn bốn tuần rồi.”
Trần Y nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân ôm chặt cô.
Bác sĩ Lương nói: “Hiện tại lập kế hoạch sinh con à? Tôi ủy nhiệm đàn chị của tôi cho hai người, từ mang thai đến sinh con, toàn quyền do cô ấy phụ trách? À, đúng rồi, cô ấy còn là vị chủ nhiệm giải phẫu cho Thẩm tổng.”
Trần Y đã từng gặp vị chủ nhiệm này rồi, cô cười nói: “Được.”
*
Sau khi gặp vị chủ nhiệm kia, Văn Trạch Tân trực tiếp thanh toán tất cả chi phí sau đó, bao gồm cả tiền trong giai đoạn ở cữ, giống căn phòng mà Thẩm Tuyền đã đặt lúc trước.
Ngồi vào trong xe, Trần Y thấy anh đặt thẻ vào bảng điều khiển trung tâm thì nói: “Không cần phải đặt trước sớm như vậy đâu, lỡ như em muốn sinh chỗ khác thì sao?”
Văn Trạch Tân liếc nhìn cô một cái, nói: “Vậy thì đổi.”
Trần Y mím môi không lên tiếng, khóe mắt lại mang ý cười.
Được thôi.
Cô suy nghĩ một chút: “Muốn nói với người trong nhà không?”
“Em cảm thấy thế nào?” Anh cầm một cái áo khoác choàng lên trên đùi Trần Y, tránh cho điều hoà thổi quá lạnh. Trần Y suy nghĩ một chút, nói: “Ba tháng sau hẵng nói cho người trong nhà nhé? Cho họ một bất ngờ.”
“Được.”
Văn Trạch Tân nổ máy xe, trở về nhà. Vừa vào cửa, chị Lệ ra đón. Văn Trạch Tân dắt Trần Y đến ghế sa lon ngồi xuống, lập tức sửa sang tay áo, nói với chị Lệ: “Phu nhân mang thai, về sau lên xuống lầu và ăn uống chị đều phải chú ý hơn đấy.”
Chị Lệ nhìn thấy hồ sơ bệnh án thì đã hơi có dự cảm, lúc này hai mắt trừng lớn, tiếp đó vui mừng lên tiếng: “Ấy, được, phu nhân, trước đó cô không có vài dấu hiệu gì sao?”
Trần Y lắc đầu.
Chị Lệ: “Tôi nhớ tối hôm qua tôi còn làm cá, nhưng cô vẫn ăn rất vui vẻ mà.”
Trần Y gật đầu.
Chị Lệ: “Có muốn ăn đồ chua không?”
Trần Y lắc đầu.
Chị Lệ: “Vậy cô có bị đau lưng không?”
Trần Y lắc đầu.
Chị Lệ có chút ghen tị: “Thể chất gì mà tốt vậy.”
Văn Trạch Tân nhìn Trần Y một cái: “Thật sự không có gì à?”
Trần Y gật đầu: “Ừm.”
Văn Trạch Tân liếc nhìn bụng cô, im lặng.
Có thể đây là một đứa trẻ yên tĩnh.
Anh vươn ra sau cổ Trần Y, ôm cô vào lòng, hôn một cái rồi nói: “Nếu khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói.”
“Ừm.”
Trần Y nghỉ phép chừng nửa tháng, nửa tháng sau phải đi làm. Nửa tháng này cô tăng hơn năm cân, sắc mặt hồng hào.
Lúc Văn Trạch Tân đưa cô đi làm, cô ngồi trong xe xoa xoa bụng mình.
Văn Trạch Tân dựa vào thành ghế nhìn cô xoa bụng.
“Không béo lên bao nhiêu đâu.”
Trần Y buông tay xuống, nhìn anh: “Lại còn không béo lên bao nhiêu? Mới nửa tháng mà tăng năm cân!”
Văn Trạch Tân mở cửa xe, vòng qua đầu xe đi tới bên này, cúi người cởi dây an toàn cho cô, sau đó dắt cô ra, nói: “Em ăn được ngủ được, nghĩa là đứa nhỏ trong bụng em cũng phát triển khỏe mạnh, tăng năm cân không tính là gì.”
Đầu ngón tay anh nắm cằm cô, nhìn một chút.
Không chỉ hồng hào, vẻ trắng hồng này khiến người ta thèm thuồng. Văn Trạch Tân híp mắt, nắm tay cô đi lên bậc thang, nói: “Thời kỳ giữa mang thai có thể làm rồi nhỉ?”
Trần Y có hơi sốc, nhìn anh: “Vậy mà anh còn muốn làm?”
Văn Trạch Tân: “Muốn chứ, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn.”
Trần Y: “…”
Sau đó đợi cô kịp phản ứng thì hai người đã ra khỏi thang máy, mọi người trong toàn bộ văn phòng đều nhìn sang. Trần Y có hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện lần này Văn Trạch Tân lại đưa cô thẳng đến văn phòng, trước đây chỉ đưa đến dưới lầu.
Các đồng nghiệp trong văn phòng sững sờ nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh Trần Y.
Đẹp trai
quá đi, lại còn cao nữa.
Sau khi Văn Trạch Tân đưa Trần Y đến phòng làm việc thì anh liền xoay người đi về phía phòng làm việc của Par, không hề cố kỵ mà mở cửa ra. Trần Y cũng đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn chồng mình vào trong phòng của Tề Par. Anh định làm gì vậy?
Mấy đồng nghiệp nhìn Trần Y, cười nói: “Trần Par, chồng cô quen Tề Par hả?”
“Trần Par, chồng cô đẹp trai quá.”
Trần Y liếc nhìn mấy đồng nghiệp kia, cười nói: “Cảm ơn.”
Cô trở lại phòng bắt đầu làm việc, cũng không nghĩ Văn Trạch Tân đi tìm Tề Par làm gì. Nhưng một tiếng sau Trần Y đã nhận được mail của Tề Par, nội dung công việc trong đó đã được điều chỉnh một chút, đồng thời cũng hỏi Trần Y có muốn tiếp tục mấy hạng mục mà ban đầu cô nhận không, nhất là những hạng mục phải đi công tác xa.
Cuối cùng Tề Par còn kèm một câu.
“Chồng cô rất lo lắng cho cô, cố ý bảo tôi điều chỉnh giúp, cô lượng sức mà làm.”
Trần Y ngừng lại một chút, bật cười thành tiếng.
Người đàn ông này.
Thật là.
Thẩm Lệ Thâm cũng gửi mail đến: “Văn nhị thiếu cũng chu đáo quá đi!”
Trần Y cười trả lời Thẩm Lệ Thâm trước, sau đó lại trả lời sự điều chỉnh của Tề Par. Vì đứa nhỏ nên chuyến đi công tác có hơi xa tiếp theo có thể tránh được thì tránh, không cần phải cố chịu đựng.
Phúc lợi của văn phòng trong hai năm nay cũng thay đổi rất nhiều, càng khoan dung và cảm thông cho phái nữ.
Ban đêm.
Sau khi tắm rửa, bôi dầu giảm rạn da xong, Trần Y nằm trên giường ngẩn người. Văn Trạch Tân đi rửa tay, quay lại chỉnh nhỏ đèn ngủ đầu giường rồi ngồi xuống, Trần Y dựa vào trong ngực anh.
Văn Trạch Tân vòng tay ôm cô lên. Trần Y ngửa đầu nhìn đôi môi mỏng của anh, nói: “Anh muốn con trai hay con gái?”
Văn Trạch Tân kéo chăn mền lên bả vai cô, đôi mắt nhìn cô: “Thế nào cũng được, anh không có đặc biệt muốn gì.”
Trần Y: “Trước đó anh cả nghĩ là con gái, anh ấy vui lắm luôn ấy.”
Văn Trạch Tân nhíu mày.
Trần Y: “Nhưng kết quả là con trai, có khi anh ấy cũng khó chịu một thời gian ý nhỉ?”
Văn Trạch Tân bóp cằm cô chơi đùa, đôi mắt nhìn cô: “Sau đó thì sao? Em muốn nói cái gì?”
Trần Y: “Đến lúc đó liệu anh có hung dữ với con trai, dịu dàng với con gái không?”
Văn Trạch Tân bật cười một tiếng, không nói gì.
Trần Y nhìn ra được sự thờ ơ từ trong ánh mắt anh, cô mím môi: “Cũng đúng, ngay cả con anh còn không muốn cơ mà.”
Trần Y nói xong, cũng không biết tại sao mình lại có chút tức giận, quay người tránh ra khỏi lồng ngực anh. Văn Trạch Tân đưa tay kéo cô một chút, còn bị cô hất ra.
Văn Trạch Tân nhíu mày, ngồi thẳng người dậy, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm nghiêng bên người mình.
Trần Y cầm gối đầu che mặt mình, không cho anh nhìn, dáng vẻ kia vừa nhìn đã biết là giận, đang êm đẹp đột nhiên lại cãi nhau.
Văn Trạch Tân nhìn cô mấy giây, lập tức nằm xuống, ôm cô lại, ấn vào trong ngực mình rồi nói: “Anh đã nói rồi, anh sẽ yêu nó.”
Trần Y hừ một tiếng.
Văn Trạch Tân cầm lấy cái gối chướng mắt kia, ném nó ra ngoài. Gối rơi trên mặt đất, Trần Y kêu lên một tiếng, Văn Trạch Tân che miệng cô lại, thở dài một tiếng: “Vợ, nghe anh nói.”
Trần Y chớp mắt.
Giọng nói Văn Trạch Tân trầm thấp: “Chỉ cần là em sinh, anh đều yêu.”
Lông mi Trần Y lại chớp chớp vài cái.
Văn Trạch Tân: “Cho nên em không cần phải lo lắng điều này, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con.”
Trần Y gạt tay của anh ra.
Văn Trạch Tân cũng thuận thế buông lỏng ra.
Trần Y xoay người ôm lấy cổ của anh, từ tốn nói: “Em cũng không biết sao nữa, có hơi đa sầu đa cảm.”
Chính là cứ rảnh rỗi lại sợ đứa bé này là cô mong muốn nhưng Văn Trạch Tân vẫn luôn không muốn, liệu anh có vì vậy mà đối xử lạnh lùng với con hay không,v.v.
Vừa nghĩ tới đứa trẻ nho nhỏ, bố không để ý tới là đã cảm thấy đau lòng, hơn nữa càng nghĩ càng khổ sở. Nhất là vừa mới bôi dầu giảm rạn da, nhìn anh cẩn thận như vậy, cô liền nghĩ liệu có phải anh chỉ là vì cô chứ không phải là vì đứa nhỏ hay không.
Văn Trạch Tân nhìn cô, nói: “Bình thường mà, do thay đổi hooc môn thôi.”
Nói xong, anh ôm cô vào trong ngực, vuốt tóc cô. Trần Y ngửi mùi hương sau khi tắm gội trên người anh.
Tâm trạng của cô dần dần thả lỏng lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô cũng không ngủ lâu lắm, cứ khi nào bình ổn thì Trần Y lại bắt đầu buồn nôn, nhất là khi đứa bé sắp được ba tháng. Không biết vì cớ gì, đang yên đang lành cô lại bắt đầu có phần ăn không vô, hoặc là ngửi thấy mùi gì là lại muốn nôn.
Nửa đêm cũng có thể bật dậy nôn khan, trong phòng ngủ mỗi ngày đều thoáng gió, mùi vị đó khiến Trần Y chịu không nổi. Kem đánh răng, sữa rửa mặt này kia Văn Trạch Tân đều đổi hết các hương vị, cô vẫn không thoải mái. Phản ứng kịch liệt đó khiến sắc mặt Văn Trạch Tân càng thêm đen, rõ ràng trước đó đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sao bây giờ lại hành hạ người như thế.
Lại một buổi tối, nửa đêm Trần Y dậy muốn đi nôn, Văn Trạch Tân cũng dậy theo, đỡ cô vào phòng tắm. Trần Y ôm bồn cầu, hung hăng nôn khan.
Văn Trạch Tân cầm áo khoác choàng lên bả vai cô, vuốt tóc cô rồi hôn.
Trần Y nôn đến mức chảy cả nước mắt, cô đứng dậy, hốc mắt ươn ướt. Văn Trạch Tân im lặng nhìn cô vài lần, lập tức ôm ngang người cô lên, đi ra ngoài.
Rót một cốc nước cho cô, Trần Y uống một cốc lớn, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Văn Trạch Tân cẩn thận đặt cốc nước xuống, kéo chăn mền cho cô, ngồi bên mép giường nhìn cô một lúc lâu mới nằm xuống ôm cô đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Y ngủ không ngon lắm, Văn Trạch Tân che lỗ tai cho cô để cô ngủ tiếp một lúc, mà dưới lầu dường như truyền đến một chút tiếng động. Cằm Văn Trạch Tân căng chặt, mắt lại nhìn cô, thấy cô lại rơi vào trạng thái ngủ say, anh mới đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài.
Trong nhà có người đến.
Mới sáng sớm.
Lâm Tiếu Nhi dẫn theo một người đàn ông trông giống bác sĩ đến, hai tay Văn Tụng Tiên xách đồ mang cho đôi vợ chồng son.
Nhưng ba người ngẩng đầu nhìn lên, chỗ lan can lầu hai, Văn Trạch Tân mặc áo choàng tắm màu đen, đôi mắt lạnh lùng nhìn họ.
Trông giống như Tu La vậy.
Lâm Tiếu Nhi sửng sốt.
Văn Tụng Tiên cũng sững sờ, vô thức nhìn về phía chị Lệ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chị.
Chị Lệ bó tay toàn tập.
Tối hôm qua phu nhân thức dậy quá nhiều lần, hơn nữa khoảng thời gian này giấc ngủ không tốt. Văn phu nhân và Văn tiên sinh lại đến lúc sáng sớm, nhất định tiếng xe đã làm ồn phu nhân đang ở lầu hai, tiên sinh nhẫn nhịn đến bây giờ cũng coi như khá tốt. Hôm qua chị cũng vì xào rau cho chút bột hạt tiêu nên bị tiên sinh lườm một cái. Khiến chị toát mồ hôi đầy lưng.
Chị Lệ gượng cười tiến lên, nhận đồ trong tay Văn Tụng Tiên, đang định nói chuyện thì giọng nói của Văn Trạch Tân truyền xuống: “Hôm nay trong nhà không tiếp khách.”
“Chị Lệ, đưa bố mẹ tôi ra ngoài.”
Nói xong, anh quay người về phòng ngủ chính.
Lâm Tiếu Nhi: “… Thái độ kiểu gì vậy?”
Văn Tụng Tiên: “Ăn phải bom à?”
Chị Lệ gượng cười hai tiếng: “…”