Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1015: Cầu xin như chóLại nói, các cô là chị em lớn lên cùng nhau, Hạ Dĩ Hiên có thói quen gì cô đều biết rõ, trong điện thoại của cô ta luôn có sẵn mấy tin nhắn thoại, mỗi khi đi chơi liền đi biệt, ai gọi đến cũng sẽ không nhận.
Ném điện thoại qua một bên, Hạ Nhược Tâm để mặc gió tạt vào mặt, từng cơn gió lại một lần cắt vỡ khóe mắt cô.
Cái loại đau này nhè nhẹ từng đợt, giống như bị sợi dây xoắn lấy cố, đau đớn hít thở không thông.
Hạ Dĩ Hiên bên trong vẫn hét chói tai, dần dần tiếng hét chói tai biến thành tiếng khóc, sau đó tiếng khóc cũng biến mất.
Bắt đầu ám ảnh, cũng là bắt đầu bất an.
Hạ Nhược Tâm dựa người vào mặt tường phía sau, gió thổi khiến quần áo cô lay động. Đây là một nơi rất hẻo lánh xa khỏi thành phố, cô nhớ lúc trước Thẩm Vi trốn ở chỗ này, cho nên nơi này rất an toàn, không có ai tìm được cô ta, không đúng, là các cô.
“Hạ Dĩ Hiên, ngươi cũng nên nếm thử cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay đi.”
Cô vẫn luôn cầm điện thoại của Hạ Dĩ Hiên, hai ngày này điện thoại của Hạ Dĩ Hiên vang lên vài lần nhưng không có lần nào là Sở Luật, cũng không có lần nào là Hạ Minh Chính. Có lẽ bọn họ cũng hiểu tính tình Hạ Dĩ Hiên.
Mê chơi, đồng thời cũng bất chấp mọi thứ.
‘Cạch’ một tiếng, cửa mở, Hạ Dĩ Hiên kinh hoảng, cũng cố gắng mở hai mắt.
“Ai? Là ai? Mau thả tôi ra, mau thả tôi ra ngoài. Có phải ngươi cần tiền không? Được, tôi cho cô tiền, nhà tôi có rất nhiều tiền, chồng tôi cũng có, anh ấy có rất nhiều tiền, người muốn nhiều ít anh ấy đều sẽ đưa…”
Cách đó không xa, tiếng chân chầm chậm vang lên, giống như tiếng ma quái đòi mạng làm Hạ Dĩ Hiên đã đói bụng hai ngày dường như sắp hỏng mất. Nếu không phải mỗi ngày có một bát nước được đặt ở cửa mỗi khi cô ngủ có lẽ cô đã chết rồi.
“Cầu xin ngươi, đừng giết tôi…” Cô dường như đã hoảng loạn kêu la, thân mình cũng bò về phía trước. Lúc này đột nhiên đèn được bật sáng.
Ánh sáng khiến Hạ Dĩ Hiên vội vàng bịt mắt lại, người ngã lộn nhào tới góc tường, toàn thân co lại. Lúc này tóc cô rối loạn, mặt bị nhòe đen đen trắng trắng bởi nước mắt trộn với phấn trang điểm, quần áo trên người đã bốc mùi hôi, cũng không biết cô giải quyết vấn đề sinh lý tại chỗ hay tìm nơi khác, nhưng Hạ Nhược Tâm cảm giác loại người như Hạ Dĩ Hiên hẳn trực tiếp giải quyết luôn trong quần mới đúng.
Hạ Nhược Tâm mang theo đèn pin đi tới bên cạnh Hạ Dĩ Hiên, sau đó ngồi xổm xuống.
Đói bụng hai ngày hẳn không còn sức lực đi, nếu còn muốn đánh người tức là không quá đói, như vậy sẽ để đói thêm hai ngày.
Cô lấy đèn tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên che lại mặt mình hét lên, hình như có tiếng nước chảy, Hạ Nhược Tâm cúi đầu liền thấy mông Hạ Dĩ Hiên đã ướt đẫm.
Đột nhiên cô cảm giác trả thù phụ nữ như vậy có chút không còn hứng thú.
“Cô không muốn nhìn xem tôi là ai sao?”
Cô nhàn nhạt nói, khóe môi nhếch lên cười như không cười, rõ ràng ần đi quá khứ của mình.
Hạ Dĩ Hiên bỏ tay ra nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Mà cô vừa thấy mặt Hạ Nhược Tâm cả người dường như nhảy dựng lên.
“Là ngươi, là ngươi… Lục Tiêu Họa, rốt cuộc ngươi muốn thế nào, vì cái gì lại giam tôi lại, ngươi như vậy là phạm pháp, phạm pháp.”
“Cô còn không sợ, ta sợ cái gì?”
Hạ Nhược Tâm đặt đèn sang một bên, sau đó đứng lên cứ như vậy trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm, giống như cách cô ta từng làm với cô.
“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Hạ Dĩ Hiên lại gào lên, từ mũi hộc ra mấy bong bóng
mũi, xác thật khiến người ta có chút ghê tởm.
“Không làm gì, chỉ thấy cô không vừa mắt.” Hạ Nhược Tâm dùng chân mình giẫm lên chân Hạ Dĩ Hiên, day day nhẹ lên chân cô ta. Nói thật, cô không có chút khoái cảm trả thù nào.
Vậy mà trước kia cô ta còn làm với cô những việc này, nghĩ lại còn thấy sợ, cũng không cách nào tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên trắng bệch, thỉnh thoảng run rẩy. Cô muốn đứng lên nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có, cô muốn liều mạng với người trước mặt nhưng sức để nắm tay cũng đã không còn.
“Lục tiểu thư, cô nói đi, cô muốn gì tôi sẽ cho cô…” Than chì chảy thành dòng dưới mắt Hạ Dĩ Hiên, nhoe nhoét cùng phấn trang điểm thật giống một con quỷ.
Chỉ cần Lục Tiêu Họa nguyện ý buông tha thì cô cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể vứt bỏ. Đúng vậy, đều có thể, cô đảm bảo. Cô thật sự đảm bảo cô sẽ không đấu với cô ta nữa, về sau nhìn thấy cô ta nhất định cô sẽ tránh xa, chỉ cần cô ta để cô ra ngoài, để cô sống. Cô không muốn chết, thật sự không muốn chết.
“Phải không?” Hạ Nhược Tâm lại ngồi xuống, nhìn Hạ Dĩ Hiên trước kia không ai bì nổi nhưng trước này lại giống một con chó đang cầu xin cô. Tuy rằng cô không cười nhưng lại rất thống khoái.
Hóa ra đây là cảm giác khi làm người xấu.
Thật tốt.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cho, tôi đều cho.” Hạ Dĩ Hiên sợ tới mức quỳ xuống cầu xin trước mặt Hạ Nhược Tâm. Chỉ cần cô có thể ra ngoài, chỉ cần cô có thể sống sót thì cô ta muốn gì cô cũng cho.
“Nhưng là, cô thì có gì đâu?”
Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Hiên lúc này người không ra người quỷ không ra quỷ, thật đúng không biết Hạ Dĩ Hiên phải dùng cái gì để trao đổi tự do với mạng sống của cô ta?
“Tôi có tiền, tôi có Hạ gia.”
Hạ Dĩ Hiên nắm chặt áo trước ngực mình: “Mọi thứ của ba tôi đều là của tôi, tài sản cũng của tôi, chỉ cần cô thả tôi ra mọi thứ của Hạ gia tôi sẽ cho cô một nửa, không, tôi cho cô hết, cho cô hết được không?”
Hiện tại cô không dám cùng Hạ Nhược Tâm cò kè mặc cả, cô gái này bị điên, biến thái, cái gì cũng có thể làm, cô ta nhất định sẽ giết cô, nhất định sẽ giết cô.
“Tôi thiếu tiền sao?” Hạ Nhược Tâm nhếch miệng trào phúng hỏi lại Hạ Dĩ Hiên. “Lục gia còn phải lấy đồ của Hạ gia hay sao? Hơn nữa hiện tại Hạ gia cũng không phải do cô định đoạt, còn có Hạ Minh Chính ở đó, Hạ Minh Chính vẫn chưa chết đâu.”
Liền tính Hạ Dĩ Hiên muốn tài sản của Hạ gia thì cũng không phải hiện tại, cô ta còn chưa được động vào tài sản của Hạ Minh Chính.
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên nghiến răng lại: “Tôi biết cô thích anh Luật. Chỉ cần cô thả tôi tôi sẽ nhường anh ấy cho cô.” Đúng vậy, cô cứ nói ra vậy còn có thật sự làm hay không cô sẽ để Lục Tiêu Họa thấy.