Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1020: Muốn trách aiCao Dật đi ra ngoài, anh vừa ngẩng đầu liền thấy hai người quen.
“Tam Ca, Thẩm Vi?”
Anh nheo lại hai mắt, sao bọn họ lại ở nơi này? Bênh nhân bên trong là người quen của bọn họ?
Cao Dật tháo khẩu trang lộ ra gương mặt trước Thẩm Vi cùng Tam ca.
“Cao Dật?” Thẩm Vi cũng sửng sốt nhưng hiện tại còn không phải là thời điểm để ôn chuyện.
“Cô ấy thế nào?” Cô vội đứng lên nhưng thời gian có chút lâu, chân cô đã tê rần, Tam ca vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.
Cao Dật vừa định nói chuyện, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, mấy y tá cẩn thận đẩy ra một giường bệnh, trên đó là Hạ Nhược Tâm đang mang theo bình dưỡng khí.
Bọn họ đi rất nhanh, Thẩm Vi vừa định muốn tiến lên Cao Dật đã đưa tay ngăn cản cô lại.
“Hiện tại vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm. 48 tiếng sau khi phẫu thuật mới là thời kỳ quan trọng.” Cao Dật than một tiếng, anh không nói quá nhiều nhưng Thẩm Vi cùng Tam ca là người thông mình, bọn họ đều hiểu được.
“Hai người theo tôi.” Cao Dật xoay người dẫn Thẩm Vi và Tam ca vào văn phòng của mình. Tình huống hiện tại ai cũng không làm được gì nữa, chỉ có thể chờ, chờ thời gian, chờ số mệnh, cũng là chờ kỳ tích.
Sau đó không lâu Thẩm Vi cùng Tam ca đã ngồi trong văn phòng Cao Dật, Cao Dật rót nước mời hai người.
Tam ca nhận lấy, cũng không uống mà đưa cho Thẩm Vi.
Thẩm Vi cầm ly nước, ngón tay lạnh ngắt nhờ ly nước nóng này mà có một chút độ ấm.
Cao Dật biết bọn họ muốn hỏi cái gì, cũng biết bọn họ đang chờ cái gì. Anh cũng cầm ly nước, lúc này bởi vì quá mệt mỏi phẫu thuật trong thời gian dài ngón tay anh cũng đã không còn cảm giác.
“Con dao gọt hoa quả kia đâm vào vị trí rất quan trọng, khiến gan bị tổn thương, còn cả lá lách. Đây đều là những bộ phận quan trọng, phẫu thuật lâu như vậy là tôi cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng cho người bệnh. Nhưng dù như vậy cô ấy vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, 48 giờ sau nếu cô ấy còn sống thì chính là mạng cô ấy lớn, nếu không thể tôi chỉ có thể nói chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Sao anh có thể nói vô trách nhiệm như vậy?” ‘Cạch một tiếng, ly nước trong tay Thẩm Vi đổ xuống bàn.
“Hết sức cũng chưa đủ, phải giữ được, nhất định phải giữ được, nhất định phải cứu sống được cô ấy.”
“Tôi xin lỗi.” Cao Dật lắc đầu: “Mặc kệ bên trong là ai, hiện tại chúng ta có thể làm chính là chờ.”
Thẩm Vi hít sâu một hơi, đôi tay run rẩy của cô lại nắm chặt chiếc ly trên bàn, ly vẫn còn hơi ấm nhưng cô hiện tại đã sắp không cảm giác được.
“Cao Dật, anh biết cô ấy là ai không?”
Cao Dật lắc đầu: “Mặc kệ là ai cũng giống nhau, cũng là bệnh nhân.”
Thẩm Vi cười, khóe mắt bắt đầu đỏ lên:
“Cao Dật, đấy là Hạ Nhược Tâm.”
Thần sắc Cao Dật thay đổi một chút, môi anh khẽ mấp máy, sau đó anh đưa cốc nước lên môi, một ngụm lại một ngụm uống nước lạnh thấu xương.
“Thẩm Vi, đùa như vậy không buồn cười.”
Thẩm Vi cười thảm: “Tôi cũng hy vọng đây là đùa, nhưng cô ấy là Hạ Nhược Tâm, là Hạ Nhược Tâm.”
Đúng vậy, đây là sự thật. Trên đời này biết thân phận thực sự của Lục Tiêu Họa cũng chỉ có vài người, mà Thẩm Vi là một trong số đó.
Cao Dật đặt ly trong tay xuống, anh đứng lên đi nhanh ra ngoài.
Bên trong phòng cách ly, lúc này một đống máy móc vây quay bệnh nhân, trên người cô cắm đủ các loại ống, hiện tại ngay cả tiếng hít thở đã sắp không
còn.
Anh đặt tay lên cửa kính phòng bệnh, đây là phòng bệnh vô trùng, ngay cả bọn họ cũng không thể tùy tiện đi vào. Mà giống như theo lời nói của anh, 48 giờ tới mới là cuộc chiến thực sự của cô.
“Nhược Tâm…”
Anh nói khẽ, mà mỗi lần nói cái tên này ra lại khiến trái tim vốn mạnh mẽ của anh xé rách đau đớn. Tại sao lại như vậy, sao lại ra dạng này…
Đây rõ ràng là người khác, không phải Nhược Tâm, nhưng anh cũng biết chắc chắn Thẩm Vi không phải là người có thể nói đùa như vậy.
Nhưng giống như lúc nãy anh đã nói, giữ được mạng chính là kỳ tích, còn mất mạng chỉ có thể hói bọn họ đã cố gắng hết sức.
Lúc này bên trong bệnh viện, chỉ có vài người bọn họ thức trắng đêm không ngủ.
“Mọi việc là như vậy.” Thẩm Vi nhẹ nhàng thở ra. “Đây đều là Nhược Tâm nói với tôi, nhưng thứ khác cô ấy cũng không nói nhiều, nhưng tôi biết thương tổn lúc đó nhất định nghiêm trọng hơn so với lời nói của cô ấy nhiều.”
“Tôi biết rồi.” Cao Dật đứng lên, sắc mặt anh trầm ám, anh đưa tay nhét vào túi, sau đó có chút thẫn thờ, ngẩng đầu nói:
“Lúc ấy dây thanh quản của cô bị thương tổn, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, hai chân bị đánh gãy xương, toàn bộ khuôn mặt bị hủy hoại, nhiều bộ phận bên trong bắt đầu suy kiệt.”
“Anh biết?” Thẩm Vi đột nhiên đứng lên, gần như hét lên với anh: “Anh biết, vậy vì sao anh không giúp cô ấy? Vì sao lại để cô ấy tới cục diện này? Anh biết? Vì sao lúc phẫu thuật vừa rồi không cứu cô ấy?”
Tam ca thấy Thẩm Vi kích động vội vàng ôm lấy cô.
“Có thuốc lá không?” Cao Dật hỏi Tam ca.
Tam ca lấy từ trong túi một bao thuốc ném lên trên bàn.
Cao Dật lấy ra một điếu đặt lên miệng, nhày mắt mùi vị thuốc lá khiến miệng cùng phổi anh tê mỏi.
Anh một ngụm uống một ngụm, khóe môi cũng run run. “Lúc ấy Lục Cẩm Vinh mang đến một người bị thương nặng, chính là cô ấy. Lúc ấy có lẽ cô ấy nhận ra tôi nhưng không nói cho tôi biết cô ấy là Hạ Nhược Tâm.”
Rõ ràng cô không muốn nhận anh, bằng không anh không có khả năng không biết. Thân phận của cô cô không nhận, mà anh cũng không nhận ra cô.
Tam ca xoa vai an ủi Thẩm Vi.
“Không thể trách Cao Dật. Chắc Nhược Tâm không muốn anh ấy biết. Anh nghĩ,” anh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, “Nếu không phải cô ấy nhờ em hỗ trợ cũng sẽ không để em biết, ít nhất anh cũng không biết.”
Ai nói tính tình cô gái này giống bánh bao, cô căn bản là con lừa ưa nặng, khi mình đã quyết định thì cho dù tan xương nát thịt cũng không có khả năng từ bỏ. Đúng vậy, hiện tại nói cô tan xương nát thịt cũng không khác biệt lắm.
“Có nên báo cho Lục gia không?”
Nửa ngày sau, Tam ca hỏi tới.