Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Anh bán rẻ chính mình


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1025: Anh bán rẻ chính mình

Sở Luật lên xe, anh dựa lưng vào ghế, sau đó lấy ra một điếu thuốc. Lại một lần anh cảm giác mình giống như hàng hóa bị bán, anh đem chính mình cứ như vậy bán rẻ.

Mà Sở Giang nói rất đúng, bên cạnh anh cần một người phụ nữ thay anh loại bỏ những lời đàm tiếu không cần thiết, nói là kết hôn nhưng kỳ thật cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

Nếu cần kết hôn có thể là bất cứ người phụ nào, như vậy cưới Hạ Dĩ Hiên có gì khác đâu?

Anh lấy điện thoại gọi một cuộc đi.

“Alo, Lục Cẩm Vinh, tôi tìm anh có việc.”

Sau đó không lâu, anh cùng Lục Cẩm Vinh mỗi người chiếm cứ một góc bàn, hai người nhìn vào ánh mắt đối phương đều nhận ra vài phần xa lạ, thậm chí còn có chút đánh giá mà trước nay hai người đều không có.

“Anh tìm tôi có việc?” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt hỏi, anh dựa hẳn người vào phía trong ghế, hai tay khoanh trước ngực.

Sở Luật nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, đôi mắt ẩn trong đêm tối không chút ánh sáng vô tự: “Anh có thể để cho em gái quay về rồi, chuyện này tôi đã dàn xếp ổn thỏa, đều là người trong nhà cả.”

“Phải không?” Lục Cẩm Vinh cũng không có bất cứ cảm giác gì. Nếu thật sự anh thấy phiền vì chuyện này thì nghe được tin này anh sẽ rất cao hứng, nhưng hiện tại anh không chút cao hứng nào.

“Nói đi, anh làm thế nào?” Anh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ chắc Sở Luật cùng Hạ gia đã có một giao dịch gì đó, bằng không với tính tình của Hạ Dĩ Hiên sẽ không có khả năng đồng ý. Còn có vợ chồng Hạ gia mỗi ngày đến nhà anh khủng bố, nhà anh lúc này đều vì mình đuối lý cho nên chỉ có thể chịu đựng, anh biết nguyên nhân cũng không thể nói ra.

“Không có gì.” Sở Luật nhàn nhạt thu ngón tay lại, lấy từ trong người ra một điếu thuốc, cứ như vậy ngồi một chỗ hít mây nhả khói. Trước khia khí phách dương phát, hiện tại dường như đã chịu khuất phục bởi số mệnh.

Lục Cẩm Vinh đột nhiên tiến về phía trước, nghiêm túc hỏi Sở Luật.

“Anh nói cho tốt biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hiện tại anh muốn biết có phải thật sự Sở Luật khiến em gái anh bị thương hay không. Nhưng với sự hiểu biết của anh về Sở Luật, vì một Hạ Dĩ Hiên thì Sở Luật sẽ không làm như vậy, bởi vì đó là em gái anh, đó là người của Lục gia.

Sở Luật khẽ mở miệng: “Em gái anh giam lỏng Hạ Dĩ Hiên. Tôi lúc đó biết được tin từ Tam ca, khi tôi đến đó em gái anh đang cầm dao muốn giết Hạ Dĩ Hiên.”

“Hạ Dĩ Hiên bị em gái anh tra tấn nửa sống nửa chết, tôi cũng vừa lúc cướp con dao kia vô tình làm tương cô ấy cho nên trước tiên liền mang cô ấy đi bệnh viện. Lúc trên xe tôi đã gọi cho anh tới đón em gái mình.”

Anh nói rất ngắn, cũng không nói gì hơn. Mấy câu nói đó đã đem mọi chuyện kể ra không sai biệt lắm.

Quả nhiên, Lục Cẩm Vinh cảm giác không sai, mặc kệ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, liền tính em gái anh thật sự giết Hạ Dĩ Hiên thì Sở Luật cũng sẽ không động thủ với cô ấy, nói trắng ra là, Hạ Dĩ Hiên cũng không quan trọng với anh ta như vậy. Nhưng vết thương trên người Tiểu Hoa là như nào? Có lẽ chỉ khi em ấy tỉnh lại anh mới có thể biết được.

“Còn có, anh đồng ý điều gì với Hạ Dĩ Hiên, đồng ý điều gì với Hạ gia?” Anh đánh giá Sở Luật một hồi, người đàn ông này trông như không vui vẻ, mấy ngày gần đây dường như anh ta vẫn vậy.

“Không có gì.” Sở Luật nhàn nhạt nhếch môi một chút, sau đó anh đứng lên, cũng đem mẩu thuốc tha trong nay dụi vào gạt tàn. “Tôi phải đi.” Muốn nói đều đã nói, kỳ thật anh không vĩ đại như vậy, vì người khác mà hy sinh chính mình. Anh cùng Hạ Dĩ Hiên có được giao kèo cũng
chỉ là thuận tay.

Rốt cuộc anh vẫn còn nợ Lục Cẩm Vinh một lần, mấy năm trước Lục Cẩm Vinh buông tha cô gái kia, còn anh hiện giờ buông tha cho em gái anh ta.

Bọn họ hai người đã thanh toán xong.

Sở Luật rời đi cũng không xoay đầu lại, Lục Cẩm Vinh phức tạp nhìn theo bóng dáng anh. Đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu hồi tầm mắt, sau đó nâng chiếc ly trên bàn, một hương vị cay độc đi vào yết hầu anh.

Quả nhiên, ngày hôm sau không có ai ở Hạ gia tới đây.

“Người Hạ gia sẽ không tới à?” Tần Tuyết Quyên ngẫm lại hẳn phải tới rồi, không phải nói mỗi ngày đúng giờ sẽ tới đây nói chuyện sao, sao hiện tại lúc này vẫn chưa tới, bà đã pha sẵn trà rồi.

“Về sau sẽ không cần phiền nữa.” Lục Cẩm Vinh đi tới cầm lấy bình trà Tần Tuyết Quyên vừa pha xong đặt ở trên bàn, một hồi tự anh uống.

Tần Tuyết Quyên không rõ: “Kia, khiến bọn họ không vào nhà sao?”

“Không phải.” Lục Cẩm Vinh tự rót một ly cho mình, đem chén trà trong tay nhẹ nhàng đung đưa một chút, hương vị thơm dìu dịu.

“Về sau vị Hạ tiên sinh kia sẽ không tới nữa, cho nên chúng ta cũng có thể tiết kiệm được ít trà.”

“Sẽ không tới?” Lục Khả Ân cũng nghe được, như thế nào, làm cái gì mà khiến bọn họ thay đổi. Ông không cho rằng Hạ Minh Chính sẽ dễ dàng buông tha Tiểu Hoa cùng Lục gia như vậy. Không có lý do nhất định ông ta sẽ không thay đổi.

“Sở Luật làm.” Lục Cẩm Vinh đem chén trà đặt lên môi mình, rồi sau đó uống vào. "Còn Sở Luật thỏa hiệp gì với Hạ gia, hoặc trao đổi cái gì thì anh ta cũng không nói, hiện tại kết quả chính là như vậy, người Hạ gia sẽ không tới nữa."

Lục Khả Ân gật đầu, ông cũng thở dài nhẹ nhõm.

Ông đặt tờ báo lên đùi mình, thật sự tốt nhất đừng có tới. Về sau bọn họ cùng Hạ gia không cần lại giao hảo cái gì, hiện tại ông vẫn còn đau đầu với Giản Thanh Doanh bên kia, bà nói bà nhớ con gái một hai phải trở về, mà ông hiện tại từ nơi nào có thể biến ra một cô con gái cho bà.

“Cẩm Vinh, kêu em gái con về. Mẹ con sẽ sớm về nhà.” Ông nói với Lục Cẩm Vinh đang có chút thất thần ngồi bên cạnh.

“Cẩm Vinh!” Ông lại gọi một câu, cũng đem tờ báo trong tay đặt sang một bên.

Lúc này Lục Cẩm Vinh mới phản ứng lại, cười nói: “Ba, ba gọi con à?”

“Đưa em gái về, mẹ con sẽ sớm về nhà.”

“Vâng, con biết rồi.” Lục Cẩm Vinh cảm giác ấn đường mình căng thẳng, chỉ có thể đồng ý. Đưa em gái về, ha hả, đưa em gái về, anh cũng phải tìmđưa em gái về, nhưng hiện tại em gái còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, vẫn đang hôn mê bất tình. Muốn đưa về ít nhất cũng phải qua được thời kỳ nguy hiểm mới được, bằng không anh thật sự không dám nói ra thông tin này.

Mà ở bệnh viện, lúc này đã là ngày thứ bảy. Hai người luôn túc trực ở bệnh viện đã có chút nhẹ nhõm, người bên trong tuy rằng chưa có tỉnh lại nhưng các triệu chứng của sự sống vẫn rất vững vàng. Nếu lại qua thêm mấy ngày có lẽ sẽ không có việc gì nữa, mà với tình huống hiện tại hẳn tám chín phần mười miệng vết thương của cô đang chậm rãi lành lại, vỏ đại não hoạt động cũng mạnh hơn trước rất nhiều, có lẽ cũng chỉ ngày mai hoặc ngày môt sẽ tỉnh lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện