Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Mờ mịt


trước sau

Hạ Nhược Tâm lắc đầu, đứng lên, tay vẫn đặt trên trán: "Không cần, tôi tự mình về được." Cô đi ra ngoài, nhưng khi vừa đi được vài bước, cô xoay người lại, chân thành cúi người với Đỗ Tĩnh Đường.

"Hôm nay quả thật cảm ơn anh."

Cô vô thần nói, sau đó thẫn thờ tiếp tục bước đi, ngay cả bước chân cũng trông như đang đi trong hư không.

Đi ra bên ngoài, bầu trời xám xịt càng như tăng thêm áp lực đè nén khó mà khơi thông, gió không ngừng thổi qua quần áo cô, mang theo một cảm giác lạnh lẽo đến thê lương.

Không lâu sau, bầu trời mùa hạ bỗng nổi mưa phùn, mọi người đều bắt đầu chạy đi tìm chỗ trú mưa, tuy mưa không lớn, nhưng do có gió nên sẽ rất lạnh.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên mặt: "Thật lạnh."Cô vô ý thức lầm bầm, bước đi hòa mình vào màn mưa, mưa cứ từng hạt từng hạt rơi lên người cô, rất nhanh đã làm ướt quần áo.

Khi Đỗ Tĩnh Đường chạy ra mới phát hiện không thể tìm được người kia.

Anh vội lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số điện thoại.

"A lô? Anh họ, là em, em không tìm được chị dâu, bên ngoài trời còn đang mưa, đầu cô ấy còn bị thương, bác sĩ đã dặn là không được để vết thương dính nước, làm sao bây giờ đây?"

Mà bên kia đầu dây im lặng hồi lâu, cuối cùng một giọng nói đặc biệt lạnh lùng: "Không cần để ý cô ta."

"Nhưng mà... Anh không lo lắng sao?" Đỗ Tĩnh Đường vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, anh không tin Sở Luật lại lòng dạ sắt đá như vậy. Người kia chẳng phải ai lạ, đó là vợ anh ta. Mặc dù tình cảm đã sớm cạn nhưng ít ra cũng phải có trách nhiệm chứ?

"Cô ta không chết được đâu." giọng nói lạnh lẽo vô tình kia lại vang lên khiến lông mày Đỗ Tĩnh Đường nhíu chặt, lúc này mới bỏ điện thoại xuống. Người kia thật sự là quá cứng rắn, người nào mà đã trót yêu anh ta chắc chắn sẽ định trước là phải chịu đau khổ, bị anh ta căm hận, thậm chí là ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

Anh đành chấp nhận vào màn mưa, được rồi, nếu anh không đi tìm, Đỗ Tĩnh Đường tôi sẽ đi tìm.

"Luật, anh sao rồi?" Lý Mạn Ny ngồi một bên,
kỳ quái mà hỏi Sở Luật. Cô đặt tách cà phê trong tay trước mặt anh, đây là cà phê cô mới pha.

"Không sao." Sở Luật để cho Lý Mạn Ny ngồi trên đùi mình, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc dài. Mặc dù mang lại cảm giác vô cùng tốt, nhưng anh vẫn muốn tóc mềm hơn một chút nữa.

"Luật, người vừa nãy là vợ anh sao?" Đôi mắt Lý Mạn Ny buông xuống, ánh mắt có chút lập lòe tựa như có nước.

"Em cảm thấy không nên chút nào, em biến thành người xấu mất rồi, đã lỡ phá hỏng gia đình anh, em... "

Cô còn muốn nói tiếp, nhưng Sở Luật đột nhiên phủ lấy đôi môi cô, nuốt tất cả những lời định nói xuống hết.

"Đừng lo, có anh đây mà, anh sẽ ly dị với cô ta, em yên tâm đi. Anh sẽ để em được gả cho anh một cách thoải mái nhất." Anh rời môi của cô, ôm người trong lòng càng chặt thêm, tất nhiên là anh sẽ không để cho người của mình phải chịu tủi thân. Dĩ Hiên không có ở đây thì bây giờ Lý Mạn Ny mới chính là người anh phải biết quý trọng. Anh vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, nếu như không làm thế, lòng anh sẽ bị một cảm giác ưu tư đáng sợ chiếm lấy.

Mà cái loại ưu tư đó chính là thứ anh không muốn thấy nhất.

Lý Mạn Ny ôm eo Sở Luật, mặc dù anh ta đã nói vậy, nhưng không hiểu sao lòng anh vẫn cảm thấy bất an.

Cô ngẩng đầu, thấy được người đàn ông quá mức tuấn tú này dường như đang thất thần. Biểu cảm này cô rất ít khi thấy trên gương mặt anh.

Người này luôn ngang ngược, trưởng thành, lạnh lùng, cố chấp, cao cao tại thượng, có thể đem kẻ thù của mình tàn nhẫn chà đạp mà không phí chút sức nào. Anh có thể lạnh lẽo vô tình, cũng có thể không có trái tim, nhưng nhất định không thể nào có sự mờ mịt ưu tư như thế này. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện