Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1049: Cô muốn tài sản của Hạ gia“Tôi không muốn làm gì cả.” Hạ Nhược Tâm dường như đang muốn chơi đùa cô ta, để tinh thần cô ta lúc lên lúc xuống giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chỉ cần còn sống một ngày liền ngày không thể yên đêm không thể ngủ.
“Lục Tiêu Họa.” Hạ Dĩ Hiên gọi cả họ lẫn tên cô. “Chỉ cần cô đem chuyện này nuốt vào trong bụng thì cô muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cái đó.”
“A, như vậy thì…” Hạ Nhược Tâm đưa ngón lên chống cằm giống như đang tự hỏi mình muốn cái gì, mà cô nhìn Hạ Dĩ Hiên đang khó chịu trong lòng càng thống khoái, thật khó khăn cô mới nhịn xuống nụ cười thỏa mãn của mình.
Cô rửa tay sạch sẽ, lúc đi ngang qua Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cô dừng chân, sau đó nói cho cô ta địa điểm cùng thời gian.
Hạ Dĩ Hiên nhíu mày, nhìn ánh mắt cô cũng thực không tốt, loại ánh mắt giống như đã hận tới cực điểm nhưng lại không thể động thủ khiến cả cơ mặt đều run rẩy méo mó.
Hạ Dĩ Hiên đi vào phòng làm việc của Sở Luật, Lục Tiêu Họa này so với Tống Uyển còn khiến cô thấy bất an hơn, ít nhất Tống Uyển còn e dè cô nhưng Lục Tiêu Họa thì không. Cô phát hiện với cô ta không có chút biện pháp nào, dù tính thuê giết người cũng phải xem đối phương là người nào, là người của Lục gia không dễ dàng có thể đụng đến.
“Anh Luật, sao cô ta lại ở chỗ này?” Cô vừa vào đã liền chất vấn Sở Luật, muốn làm Sở Luật đuổi cô gái kia đi.
Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt: “Cô ấy là nhân viên của anh, sao lại không thể ở đây?”
“Nhưng cô ta bắt cóc em.” Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy mình rất ấm ức, cô là vị hôn thê của anh, là vợ tương lai của anh, chẳng lẽ cô bị nhiều khổ như vậy anh cũng không có cảm giác gì sao?
“Anh cho rằng chuyện này đã giải quyết xong rồi.” Sở Luật mở máy tính, thật sự là có chút buồn bực. Lúc này bên tai anh thỉnh thoảng có tiếng của Hạ Dĩ Hiên, hiện tại anh rất bận, không có thời gian để chú ý những điều đó. Hạ Dĩ Hiên là Tống Uyển muốn anh cưới anh liền cười, Lục Tiêu Họa là Tống Uyển bảo anh an bài vào công ty anh cũng an bài. Bọn họ còn muốn anh làm cái gì?
“Anh Luật, sao anh lại có thể như vậy?” Hạ Dĩ Hiên cảm thấy lo sợ, Lục Tiêu Họa đã thay thế Tống Uyển trở thành bom hẹn giờ bên cạnh cô, cô không dám tưởng tượng sự kiện kia bị Sở Luật biết thì cô sẽ thế nào?
Một Lục gia đã không phải là nơi cô có thể đắc tội, lại thêm một Sở Luật nữa, liền tính cô muốn chạy trốn cũng không có khả năng thoát.
Sở Luật quăng bút của mình lên bàn, đôi mắt đen lạnh lùng lúc này nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Hiên đang rất tự cao tự đại.
“Nếu em không có việc gì có thể đi ra ngoài không, hiện tại anh rất bận.”
Hạ Dĩ Hiên dừng bước chân, sắc mặt cũng hơi biến trắng bệch.
Sao cô lại quên mất lúc Sở Luật bận rộn thực không thích bốn phía có âm thanh, cũng vì điều này mà anh luôn đem văn phòng mình đặt lên tầng cao nhất, một phần bởi vì cao, một phần bởi vì không ồn ào.
Nếu là phụ nữ khác có lẽ anh đã một chân đá người ra khỏi cửa, chính bởi vì là cô, bởi vì thân phận này cho nên anh nhẫn nhin, nhưng cho dù là nhẫn cũng không có nghĩa sẽ mãi không làm gì.
Nếu cô cứ tiếp tục quấy rầy có lẽ chuyện xảy ra với các cô gái khác giây tiếp theo cũng sẽ xảy ra với cô.
Cô đi ra với gương mặt trắng bệch, giày cao gót đạp lên trên sàn nhà gây tiếng động có chút không thích hợp, bốn phía xung quanh đều chỉ có tiếng bút di trên giây, nếu không chính là tiếng ngón tay gõ lên bàn phím.
Tiếng giày cao gót tiếng tục vang, mà loại âm thanh này dường như liền chính cô cũng bắt đầu không thể chịu đựng.
Buổi tối, phố Chiều Bốn Phương đèn đã rực
rỡ. Ban ngày là khu phố có chút trầm tĩnh nhưng người trên đường ngày càng nhiều, sau một ngày làm việc cũng chỉ có thời gian lúc này mới thuộc về chính mình.
Vì thế nơi này đầy các loại giải trí, cũng là các loại phóng túng.
Hạ Dĩ Hiên vội vã chạy tới một cửa hàng bánh ngọt, nhà này tuy là tiệm bánh ngọt nhưng chỉ bán bánh kem linh tinh ăn vặt nhưng lại nổi tiếng khắp vùng này. Ngoại trừ việc bánh kem nhà bọn họ cũng thật sự ngon nhưng còn có một chút chính là bởi vì quý hiếm, đúng vậy, rất quý. Có khi là quý thái quá cho nên lại càng nhiều người muốn mua nơi này dù giá bán phải gấp đôi bên ngoài.
Cô kéo cửa một gian phòng liền thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi bên trong, lúc này trước mặt cô có một cái bánh kem không lớn, cô đang ăn, cô ăn rất chậm, đồng thời cũng giống như đang suy tư điều gì.
Hạ Dĩ Hiên đã đi tới, ngồi xuống, sắc mặt rất không vui.
“Cô tới muộn.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói một câu, lại ăn một miếng bánh kem. Bánh kem vừa vào miệng bơ tan ra ngầy ngậy ngọt ngào.
Hạ Dĩ Hiên đặt túi xách của mình sang bên cạnh, nói: “Cô muốn cái gì? Tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩ với cô.”
“Yên tâm.” Hạ Nhược Tâm lại cho vào miệng một miếng bánh kem. “Tôi cũng không định nói bất cứ điều vô nghĩa nào với cô.”
Hạ Dĩ Hiên bị cô chặn họng đành phải nhịn cơn giận của mình.
“Cô muốn cái gì?” Cô hỏi dứt khoát, đôi mắt gắt gao nhìn Hạ Nhược Tâm vẫn đang chú ý tới bánh kem, thật phải nhịn ý muốn cầm lấy bánh kem ập vào mặt cô ta.
“Tôi đoán, cô nhất định muốn ném bánh kem vào mặt tôi?” Hạ Nhược Tâm chậm rãi ăn, so với Hạ Dĩ Hiên tự cao cô lại càng bình tĩnh đáng sợ.
Hạ Dĩ Hiên hừ một tiếng.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lau miệng mình, Hạ Dĩ Hiên vẫn là Hạ Dĩ Hiên, bị Hạ Minh Chính chiều từ nhỏ, đối với người khác mà nói thì tâm cơ cùng tâm kế của cô ta có lẽ sẽ rất lợi hại, đương nhiên cũng là tạn nhẫn độc ác, nhưng với Hạ Nhược Tâm mà nói có khi chỉ cần nhìn là thấy. Chính là bởi vì quá hiểu biết cho nên hiện tại cô có thể đem Hạ Dĩ Hiên thành con khỉ đểu chơi đùa, nếu không phải lần trước Sở Luật nhúng tay vào cô cũng không đến mức để Hạ Dĩ Hiên trốn thoát, còn suýt chút nữa cô phải bỏ cái mạng nhỏ của mình. Nghĩ đến điều này ánh mắt cô lại nồng đậm một ít, hai mắt càng mờ mịt sương mù càng thêm khó có thể suy đoán. Cô lại tiếp tục ăn bánh kem, một miếng lại một miếng.
Hạ Dĩ Hiên sốt ruột vỗ lên bàn, lúc thật muốn đi bắt người thì giọng Hạ Nhược Tâm ở bên tai cô lại lạnh lùng vang lên.
“Tôi muốn tài sản của Hạ gia các người.”
Hạ Dĩ Hiên sửng sốt. “Muốn tài sản của Hạ gia chúng ta, Lục gia các người sắp phá sản sao?”
Lục gia có bao nhiêu tài sản cô không biết, nhưng Lục gia nổi danh tương đương với Sở gia, Hạ gia trong mắt bọn họ cũng chỉ là con tôm con tép, vậy mà cô ta lại muốn tài sản của Hạ gia, chẳng lẽ cô ta điên rồi?