Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1052: Khẩu thị tâm phiCô nói: “Trên đời này bà vẫn còn nợ, đây là bà nợ hai mẹ con bọn họ, trên đời này có thể uy hiếp bà ngoại trừ hạ Dĩ Hiên còn có tôi.”
“Bà muốn cuộc sống bình yên nhưng Hạ Dĩ Hiên cũng không phải là một người sẽ giữ bí mật. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, trừ phi bà chịu cho cô ta sai khiến cả đời. Với con dao nhỏ kia cắm vào bụng chẳng lẽ bà cũng có thể chịu đựng? Lỡ may về sau cô ta lại đâm cho bà một dao, hoặc cho con trai bà một dao thì sao? Hơn nữa tôi quên có nói cho bà nhớ, lúc trước người đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển không phải bà mà lạ Hạ Dĩ Hiên, rõ ràng cô ta mới là hung thủ nhưng lại đem mọi chuyện làm sai đó đẩy lên người bà. Còn có một việc có lẽ bà cũng không biết.” Đọc trên gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé <3.
Tầm mắt Hạ Nhược Tâm ngừng ở cách đó không xa nhưng trước sau đều không có tiêu điểm nào.
Không biết vì cái gì mà Tống Uyển đột nhiên thấy lạnh, cái lạnh tràn khắp cơ thể khiến lông tơ bà dựng đúng, da đầu cũng tê rần.
Hạ Nhược tâm lại đem tầm mắt ngừng trên người Tống Uyển.
“Sau khi cô ta đâm một dao vào người bà, bà có biết cô ta đối xử với Hạ Nhược Tâm như thế nào không?”
“Không phải đã thả ra sao?” Tống Uyển mở to mắt trả lời. Chuyện này bà đã nghe con trai nói qua, quả thật lúc ấy bà thấy may mắn, cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu con của bà làm gì Hạ Nhược Tâm thì có lẽ bà sẽ không bao giờ ngủ ngon được.
“Thả? Ngây thơ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhếch môi. “Hạ Dĩ Hiên so với tưởng tượng của bà còn tàn nhẫn hơn nhiều. Cô ta bỏ đói Hạ Nhược Tâm hơn nửa tháng, mỗi ngày đều đối xử như chó chỉ quăng cho vài thứ khiến cô ấy không đến mức chết đói, cô ta còn dùng ớt cay hủy hoại giọng nói của cô ấy, lấy dao rạch mặt cô ấy, cũng dùng gậy sắt đập gãy xương đùi của cô ấy.”
“Bà Tống, bà sợ sao?”
Tống Uyển mở to hai mắt, nửa ngày đều không biết có thể nói ra điều gì, môi bà cũng run run một câu cũng không thoát ra nổi.
“Cô ta sao dám, đó là chị của cô ta…”
Chị? Hạ Nhược Tâm đối với từ chị này cảm giác giống như châm chọc.
“Cô ta có thể giết người thì còn có cái gì là không dám làm? Bà phải cẩn thận mộ ít, rốt cuộc bà vẫn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cô ta. Lúc ấy cô ta cho bà thuốc ngủ, bà chưa chết cũng phải cảm ơn tôi bởi vì lúc ấy tôi đã đem nhốt cô ta ở chỗ không ai biết mấy ngày, bằng không hiện tại bà cũng đã chết mà không biết gì.”
Tống Uyển rùng mình một cái, nhớ tới Hạ Dĩ Hiên làm bộ làm tịch khi đó, nhớ tới khi cô ta cầm con dao gọt hoa quả đâm vào người bà, nhớ tới sắc mặt uy hiếp của cô ta khiến trái tim của bà đau đớn.
Còn có, cô ta vậy mà cho bà uống thuốc ngủ, muốn giết chết bà, còn hại chị gái mình thành như vậy. Người phụ nữ độc ác tàn nhẫn như vậy, lòng lang dạ sói như vậy mà bà dám để bên cạnh, dám đặt bên người con trai mình sao?
Đúng vậy, đúng vậy, bà đã nhiều tuổi, có thể chẳng còn sống được mấy ngày, bà vốn dĩ đã một lần chết, hiện tại bà sống lại chẳng lẽ lại vì mình mà hại con trai và chồng của mình. Chẳng sợ bà không còn thanh danh, Hạ Dĩ Hiên cũng đừng mong vào Sở gia bọn họ.
Bà suy nghĩ một đêm, cũng là suy xét một đêm, càng là một đêm không ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau bà lấy điện thoại, run rẩy bấm dãy số của người kia.
Đến khi điện thoại thông, một giọng khàn khàn truyền đến: “Chào bà, bà Tống.”
Tống Uyển nắm chặt điện thoại trong tay, nửa ngày sau mới nói: “Tôi đồng ý với cô, tôi muốn cho Hạ Dĩ Hiên chết không tử tế. Cô
nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lật xem giấy tờ chuyển nhượng tài sản, cười: “Cứ để cô ta kết hôn với con trai bà. Bà phải biết rằng lên càng cao quăng ngã càng nặng, đến lúc đó không chỉ xương thịt không còn mà máu thịt cũng mơ hồ.”
Tống Uyển bên kia thấy rùng mình, sự lạnh lẽo khiến bà đột nhiên cảm giác mình đang ở mùa đông.
***
Buổi sáng khi Hạ Dĩ Hiên đến, quả nhiên bàn làm việc kia đã không có người. Cô thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng mất đi một nửa gia sản Hạ gia nhưng đối với cô mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao cô sẽ sớm đi vào Sở gia. Mới đầu cô vẫn lo lắng người phụ nữ kia sẽ lật lọng, nhưng vài ngày sau cô đều không thấy bóng dáng cô ta đâu mới yên tâm. Cũng là vì ngày kết hôn càng ngày càng gần cho nên cô bắt đầu bận rộn không rảnh để ý tới chuyện khác.
Muốn thử áo cưới, muốn chụp ảnh cưới, cũng muốn chuẩn bị tiệc rượu. Tuy rằng những chuyện này đều có chuyên gia sắp xếp nhưng dù sao cũng là hôn lễ của cô, mỗi chi tiết cô đều muốn phải được làm tốt nhất. Áo cưới được người nhà thiết kế nổi tiếng thế giới làm, khách sạn cũng là tốt nhất, kế hoạch hôn lễ cũng chuyên nghiệp nhất.
Đây là lần thứ ba Sở Luật kết hôn, cô nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy, Hạ Dĩ Hiên cô là người thứ ba Sở Luật nhưng sẽ là người tốt nhất, cũng hạnh phúc nhất.
Cô tỉ mỉ chuẩn bị cho hôn lễ của mình, mỗi ngày đều có việc bận rộn căn bản không có thời gian đi quản chuyện khác, không biết lúc này cổ phần công ty Hạ gia đã bắt đầu đổi chủ trong im lặng.
Hạ Minh Chính cũng không để ý, vốn dĩ cổ phần nhiều hay ít cũng không quan trọng, công ty bọn họ vốn là công ty của gia tộc, ông có một nửa mà Hạ Dĩ Hiên nơi đó có một nửa. Việc này cha con Hạ Minh Chính đều giấu cả Thẩm Ý Quân, cho nên từ rất nhiều mặt có thể thấy cha con Hạ gia có thật sự đem mẹ con bà trở thành người thân hay không nay đã sáng tỏ.
Nói nữa, trước nay Hạ Nhược Tâm đều không hy vọng có được cái gì từ Hạ gia, mà Thẩm Ý Quân cũng không có khả năng sẽ muốn.
Cho nên Hạ Minh Chính cũng giống con gái mình, mỗi ngày đều tự mình chuẩn bị cho chuyện hôn lễ, còn công ty ở trong mắt bọn họ dù có không để ý dăm bữa nửa tháng cũng sẽ không có gì thay đổi. Chỉ là, rất nhiều thời điểm sẽ không ngờ…
“Cái này cho em.” Lục Cẩm Vinh đem một thứ đưa cho Hạ Nhược Tâm. “Thứ em muốn.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, cũng đem tờ giấy đặt lên đùi mình.
“Em đã quyết định?” Lục Cẩm Vinh hỏi em gái, tuy rằng tài sản Hạ gia không được coi là quá lớn trong mắt Lục gia nhưng cũng không phải là nhỏ với người thường, chẳng lẽ em ấy không động tâm, không cần?
“Vâng, cứ như vậy đi.” Hạ Nhược Tâm không cần điều này, vốn dĩ chính là cho người cần hơn.
Lục Cẩm Vinh đứng lên đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó vươn tay xoa xoa đầu cô: “Đều nói mặc kệ cuối cùng vẫn xen vào, em chính là thích khẩu thị tâm phi*.”
*khẩu thị tâm phi: miệng nói nhưng trong lòng lại không nghĩ thế.
Hạ Nhược Tâm dựa đầu vào người Lục Cẩm Vinh, cô nhắm mắt lại, một sợi gió nhẹ xuyên qua cửa thổi vào, cũng thổi bay tờ giấy bà đặt trên đầu gối, nơi đó hiển nhiên có tên một người.
Thẩm Ý Quân.