Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1060: Cướp tiền chạy“Phải không?” Thẩm Ý Quân lại ngừng lại, bà đứng ở trên lầu, từ trên cao nhìn chằm chằm người dơ bẩn như ăn mày ở phía dưới: “Hạ tiểu thư, cô đã thành ra nông nỗi này có biết mình sai ở đâu không, trên người cô còn cõng hai mạng người.”
Mặt Hạ Dĩ Hiên cứng đờ, oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Ý Quân.
“Đây là tài sản Hạ gia, là của tôi, tôi còn không tới lượt bà giáo huấn, bà ngay lập tức cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt.”
“Hạ gia các người?” Thẩm Ý Quân cảm giác lời này thật khiến chê cười. “Hạ tiểu thư, cô quên rồi sao? Cô đã đem tài sản của mình cho người khác, công ty của cha cô đã phá sản, bị những cổ đông ở đó chia cắt, hiện tại ngay cả căn nhà này về sau cũng không thuộc về Hạ gia cô, cô còn có tư cách đuổi người khác sao? Tôi thấy hẳn người phải cút là cô mới đúng.”
Thẩm Ý Quân lên lầu, cũng nhốt mình lại trong phòng, còn Hạ Dĩ Hiên, cô ta muốn làm gì thì làm, muốn lấy đồ vật gì cũng có thể lấy. Đây cũng coi như là lần cuối cùng bà nhượng bộ với Hạ Minh Chính.
Chỉ cần Hạ Dĩ Hiên có thể lấy đi, chỉ cần Hạ Dĩ Hiên có thể tránh được Sở Luật một lần.
Bà đi tới ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một chồng giấy tờ, chính là những giấy tờ lúc trước Hạ Minh Chính cho Hạ Dĩ Hiên một nửa gia sản, bà biết chuyện này mà hiện tại giấy tờ cũng trong tay bà, gia nghiệp này cũng đều đứng tên của bà bao gồm cả căn nhà này.
Bà biết, trên đời này đối tốt với bà cũng chỉ có đứa con gái bị bà bạc đãi rất nhiều kia, nếu không bà sống hay chết còn có ai quan tâm. Mà bà cũng biết, Tâm Tâm của bà trước nay đều không tha thứ cho bà nhưng lại đem những gì có thể làm đều làm cho bà, chỉ là bà cuối cùng vẫn chưa gặp mặt con được.
Nếu không phải bà biết con gái bà còn sống thì nhất định bà sẽ giết Hạ Dĩ Hiên báo thù cho con, cho dù phải đền mạng của mình bà cũng sẽ báo thù, nhưng giờ nói chuyện đó thì có ích gì.
Bà đem giấy tờ nhét lại vào ngăn tủ, lúc ra ngoài Hạ Dĩ Hiên đã xách một túi da lớn ra tới.
“Cho tôi tiền.” Cô đi tới trước mặt Thẩm Ý Quân, cũng vươn tay của mình. Giấy tờ tùy thân của cô hiện giờ đều ở Sở gia, hiện tại không ra khỏi nước được, cũng không đi nơi khác được. Cô càng biết nếu như bị Sở gia bắt được cô sẽ không toàn mạng.
Mà không có giấy tờ tùy thân cô không thể tới ngân hàng lấy tiền, trên người cũng không có tiền, cô không có thói quen mang theo tiền mặt, từ trước đến nay đều trực tiếp quét thẻ chi trả nhưng hiện tại đâu còn nơi nào cho cô quét.
Thẩm Ý Quân thấy buồn cười: “Hạ tiểu thư nói đùa, tôi cũng chỉ là ăn nhờ Hạ gia các người, ở ké Hạ gia các người, nào đâu có tiền? Nếu cô cần tiền thì đi tìm cha cô, cô muốn nhiều ít ông ấy sẽ cho cô nhiều ít.”
“Bà đưa cho tôi.” Hạ Dĩ Hiên thật muốn nhảy tới cào mặt Thẩm Ý Quân một cái nhưng hiện tại cô không dám đắc tội với bà, sợ Thẩm Ý Quân không lấy tiền cho cô, vậy thì cô phải sống như thế nào. Cô muốn tìm một nơi không ai biết để trốn càng lâu càng tốt, nhưng nếu không có tiền thì cô có thể trốn đi đâu.
Thẩm Ý Quân nhìn chằm chằm cánh tay chìa ra trước mặt mình, tay đã rửa sạch sẽ, hiện tại đã trắng nõn, nhưng ai có thể nghĩ được đôi tay trắng nõn như vậy đã giết hai người.
Bà còn chưa nói gì Hạ Dĩ Hiên đã vươn tay
cướp lấy túi nhỏ trong tay bà, lại cầm lấy cái túi da liền chạy ra ngoài.
Thẩm Ý Quân nhìn tay trống trơn của mình, chỉ có thể cười nhạo một tiếng.
Trong đó cũng chỉ có một ít tiền lẻ, ăn vài bữa cơm cũng không đủ.
Hiện tại tài sản của Hạ gia đang bị đóng băng, ngoại trừ 50% trong tay bà thì còn lại đều trở thành của người khác, hiện giờ đang được định gia cho nên còn có thể ở nhưng xe không thể đi, đến lúc sau khi kê khai tài sản lại ấn theo cổ phần nhiều ít mà chia cho mọi người.
Trong tay bà có 50%, ít nhất cũng có thể lấy căn nhà này để ở đi.
Bà lại quay trở lại cầm một ít tiền chuẩn bị đi thăm Hạ Minh Chính, trước kia ông còn có của thì thân thích của Hạ gia không ai là không đến thăm hỏi, nhưng hiện tại ông gặp nạn, ở bên cạnh ông lại chỉ có một người mà ngay lúc ông cưới vào cửa đã tính kế.
“Bà đến rồi.” Hạ Minh Chính vừa thấy Thẩm Ý Quân, rốt cục cũng yên tâm, đương nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ cũng sợ Thẩm Ý Quân như những người khác, sẽ bỏ mặc ông mà đi.
“Ông yên tâm, ít nhất hiện tại tôi sẽ không đi.” Thẩm Ý Quân ngồi xuống, giúp Hạ Minh Chính sửa sang thay quần áo, hiện tại ông ăn uống vệ sinh đều do bà chăm sóc, mà ngoài bà ra cũng còn ai nữa?
Một câu ‘hiện tại sẽ không đi’ làm lòng Hạ Minh Chính đau một chút, như vậy có phải khi đã tốt rồi bà cũng sẽ đi, nếu bà đi rồi thì ông phải làm sao bây giờ.
Dĩ Hiên đã như vậy, công ty đã như vậy, về sau ông phải làm gì bây giờ?
“Tôi gặp Hạ Dĩ Hiên.” Thẩm Ý Quân gấp gọn quần áo trong ngăn tủ, lại nói. Hạ Minh Chính vừa nghe tên con gái vội vàng ngồi dậy, cũng cầm tay Thẩm ý Quân.
“Thế nào, Dĩ Hiên thế nào, nó có khỏe không?”
“Khá tốt.” Thẩm Ý Quân khép hờ đôi mắt, giọng cũng rất bình tĩnh. “Nó tìm tôi đòi tiền, tôi không có.”
“Sao bà có thể không có?” Hạ Minh Chính nghe những lời này liền nóng nảy, nghĩ thầm nếu không có tiền thì phải làm sao bây giờ, con gái ông cần tiền để cứu mạng.
“Sao tôi có thể sẽ có tiền?” Thẩm Ý Quân hỏi lại Hạ Minh Chính. “Công ty bị người thân thích chiếm lấy, mọi tài sản đều bị đóng băng, phòng ốc với xe cũng đang được định giá, ông nói cho tôi tôi lấy tiền ở đâu, con gái ông còn không có sao tôi có thể sẽ có?”
Hạ Minh Chính bị lời nói của bà khiến mặt đỏ tai hồng, cũng cảm giác vừa rồi mình có chút nặng lời. Xác thật người như bọn họ lúc đi ra ngoài đều cầm theo thẻ, rất ít khi mang tiền mặt, dẫu có mang cũng không mang quá nhiều, ông nằm viện lâu như vậy không có khả năng sẽ còn tiền mặt, tiền viện phí sắp tới còn không biết lấy từ đâu, hiện tại đâu còn tiền nhàn rỗi cho Hạ Dĩ Hiên dùng.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi chỉ quá lo lắng cho Dĩ Hiên. Vậy giờ nó ở đâu, ở chỗ nào?”
“Chạy.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt châm chọc. “Cướp ví tiền của tôi rồi chạy, trong đó chỉ còn ít tiền cho chúng ta sinh hoạt mấy ngày nay, toàn bộ nó đã cướp đi mất. Ông nói phải làm sao bây giờ, chúng ta dựa vào cái gì mà sống?”