Chương 1079: Bị nhận nuôi“Không phải bị câm nhưng lại không thể nói chuyện.” Bác sĩ tiếp tục nói. “Không phải bẩm sinh, cũng không phải do thương tổn, có lẽ do đứa bé này bị đả kích quá lớn cho nên nhất thời bị mất tiếng, chờ đến khi tâm lý ổn lại là tốt rồi.”
***
Trịnh An Trạch nắm chặt tay em gái, không muốn tiếp xúc với những đứa trẻ khác. Nó phát hiện những đứa trẻ này thích ức hiếp Leng Keng, có lẽ bởi vì Leng Keng không nói, cũng có thể là do Leng Keng quá xinh đẹp cho nên mỗi khi không có mặt nó bọn chúng liền kéo tóc leng keng, thi thoảng còn đá bé.
Leng Keng giật giật tay áo anh trai.
Trịnh An Trạch ngồi xổm xuống bện lại hai bím tóc trên đầu cho em gái.
“Em sao vậy?” Nó ôm lấy thân mình nho nho của em gái, đứa em nhặt được này hiện giờ là người thân duy nhất của nó.
Leng Keng lắc đầu, bé mím chặt môi vẫn không muốn nói gì.
Buổi tối, bé ngủ trên chiếc giường nho nhỏ, co người lại, luôn không có cảm giác an toàn.
“Mẹ…” Bé nói không ra tiếng gọi mẹ, tay nhỏ cũng thi thoảng như muốn nắm lấy cái gì, cuối cùng chỉ có thể ôm một góc chăn nho nhỏ rồi cứ vậy ngủ.
***
“Leng Keng vẽ gì vậy?” Lúc Trịnh An Trạch ra ngoài đã thấy Leng keng đang bò trên mặt đất vẽ cái gì đó.
Leng Keng cầm phấn vẽ trên mặt đất, sau đó bé đứng lên chạy tới trước mặt Trịnh An Trạch, lại kéo tay anh trai, sau đó vươn tay chỉ chỉ hình vẽ trên mặt đất.
“Mẹ…” Bé nói mà không có âm thanh.
Trịnh An Trạch đột nhiên hiểu được bé nói gì, mũi nó cũng không khỏi cay cay.
Leng Keng cởi giày của mình ra, sau đó nằm bên trong hình vẽ giống như nằm trong lòng mẹ mình. Bé đã quên mất bộ dáng của mẹ, cũng quên mất tên của mẹ nhưng lại không quên cảm giác được nằm trong lòng mẹ.
Nhưng đây không phải mẹ, mẹ không lạnh như vậy, bé co người lại, thỉnh thoảng sụt sịt.
Trịnh An Trạch đi tới cũng ngồi xuống theo, nó cũng nhớ mẹ. Khi còn có mẹ, tuy rằng cuộc sống cũng không quá tốt nhưng trước nay mẹ đều không để nó chịu đói. Mẹ sẽ làm điểm tâm cho nó ăn, nhưng đã thật lâu nó không được ăn điểm tâm mẹ làm. Nó đưa tay lấy từ cổ lôi ra một cái vòng, trên vòng còn có một mặt hình chòn, nó mở ra bên trong có ảnh của mẹ, còn có một cái khác nhưng ảnh người kia đã bị ố mờ, nó luôn không biết người kia trông như thế nào, nhưng nó muốn ngắm cũng chỉ có mẹ mà không phải những người khác.
***
Trong cô nhi viện đang chuẩn bị nhiều tiết mục, lúc này có rất nhiều người đến, ngoại trừ bọn họ muốn nhận nuôi trẻ thò cô nhi viện cũng sẽ có được không ít tiền quyên góp. Nguồn thu của cô nhi viện ngoại trừ trợ cấp từ chính phủ thì chính là từ đây, nơi này không ngừng có trẻ đưa vào cũng không ngừng có trẻ được nhận nuôi.
Thông thường xinh đẹp một chút, ngoan ngoãn một chút sẽ rất nhanh có người nhận nuôi, những đứa trẻ hơi xấu một chút lại không dễ dàng gì. Giống như Leng keng thật sự sẽ dễ dàng được người ta nhìn trúng, chỉ đáng tiếc đứa bé này luôn không nói, mặc kệ là bẩm sinh hay bị làm sao thì cũng là một đứa trẻ khuyết tật. Hơn nữa tính tình đứa bé này cũng rất cổ quái, ngày chỉ luôn ở bên Trịnh An Trạch không chơi với những đứa trẻ khác, rất cô lập. Có điều cũng may là rất ngoan, bằng không viện trưởng thật đau đầu muốn chết.
Mỗi đứa trẻ trong cô nhi viện đều có tiết mục biểu diễn. Phần lớn trẻ ở nơi này đều
do có khuyết tật mà bị vứt bỏ, mà những trẻ này khả năng được nhận nuôi rất nhỏ, hầu hết mọi người đều chú ý tới những đứa trẻ khỏe mạnh.
Một phần là có thể giảm bớt gánh nặng cho cô nhi viện, một phần cũng là tìm cho các bé một gia đình tốt.
Viện trưởng nghe nói Leng Keng sẽ biểu diễn xiếc cho nên cũng để cho bé biểu diễn một mình.
Khi cửa cô nhi viện mở ra, những người này đều có ý muốn nhận nuôi một đứa trẻ, từ sáng sớm đã đến đây xem bọn nhỏ biểu diễn. Bọn nhỏ thật hồn nhiên ngây thơ khiến mọi người đều thấy vui vẻ.
Mà Leng Keng rất được mọi người chú ý.
Bé mới bốn, năm tuổi, vóc người nhỏ, cảm giác như mới chỉ ba tuổi, hai bím tóc sơ, cằm thon nhọn, đôi mắt lại rất to. Động tác cúi người rất linh hoạt, bé có thể đem thân thể mình uốn lượn thành những tư thế không ngờ được, đương nhiên lại càng khiến người ta thích. Hơn nữa gương mặt kia thật sự là quá xinh đẹp.
Nhưng rất nhiều người nghe được đứa bé này sẽ không nói lại đều lui bước, rốt cuộc bọn họ muốn nhận nuôi một đứa trẻ bình thường, cho dù diện mạu xấu một ít cũng được chứ sẽ không nhận một đứa trẻ tàn tật.
Khi Leng Keng biểu diễn xong tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, Leng Keng xuống khỏi sân khấu, đi tới chỗ ngồi của bé ở hàng đầu tiên chú ý tìm anh trai.
Nhưng anh trai lại không tới.
“Là đứa bé này sao?” Một giọng vang lên từ trên đầu Leng Keng.
Leng Keng ngẩng mặt lên liền thấy đứng trước mặt bé là một đôi nam nữ trẻ tuổi, còn có một nhân viên của cô nhi viện.
“Đúng vậy.” Cô nhân viên đi tới nắm lấy tay Leng Keng kéo lên, Leng Keng đứng dậy nắm chặt tay cô, đôi mắt to cũng nhìn chằm chằm hai người phía trước đề phòng.
“Bé tên là Leng Keng.” Cô nhân viên nói. “Là đứa bé xinh đẹp nhất ở nơi này, cũng là bé biểu diễn tiết mục vừa rồi. Chỉ là, bé sẽ không nói, nhưng bé có thể nghe được. Bé cùng anh trai mới đến cô nhi viện, anh trai bé có lẽ cũng sẽ được một nhà khác nhận nuôi, nhà kia không có con, điều kiện cũng rất tốt.”
“Nhưng nhà bên kia lại có một yêu cầu, bọn họ chỉ cần một đứa trẻ, mà Leng Keng lại không có ai muốn. Cũng may vừa lúc hai người muốn nhận nuôi đứa nhỏ này, như vậy cả hai bé đều có thể có gia đình.”
Kỳ thật ở trong cô nhi viện một nhà nhận hai anh em về nuôi rất hiếm, phần lớn gia đình chỉ muốn có một đứa con, sẽ không nhận nuôi nhiều làm gì.
Leng Keng nghe được mắt liền hơi ươn ướt.
Bé không nghe rõ được những người này nói gì, bé chị biết, dì ở cô nhi viện nói anh trai bị nhận nuôi đi rồi, là một gia đình rất tốt.
“Leng Keng, chú và dì này muốn mang cháu đi, cháu có đồng ý không?”
Cô nhân viên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại đầu tóc cho bé. Đứa này cái gì cũng được, chỉ đáng tiếc là không nói được, bằng không lại càng có gia đình tốt muốn nuôi bé.
Leng Keng hé miệng, không nói ra lời. Bé lắc đầu.
Bé không muốn.