Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1088: Ông có thể buông tha không?Sở Luật lấy một bộ quần áo nhét vào lòng Trịnh An Trạch.
“Đi đi.” Anh đẩy Trịnh An Trạch.
Trịnh An Trạch ôm quần áo trong lòng, lại liếc nhìn em gái một cái, lúc này mới đi vào phòng tắm. Nước ấm đã chuẩn bị xong, còn có một người phụ nữ trung niên rất dịu dàng.
“Cháu tên là An Trạch phải không?” Bà cúi đầu hỏi Trịnh An Trạch.
“Vâng, đúng vậy ạ. Cháu chào dì.” Trịnh An Trạch lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu.” Bà cười một chút. “Dì họ Hoàng, cháu gọi là dì Hoàng là được. Dì là tiên sinh gọi tới chăm sóc cho cháu cùng tiểu thư. Đúng rồi, nước đã đủ, cháu có thể tắm, cháu thử xem nước đã đủ ấm chưa.”
Trịnh An Trạch vươn tay thử chút nước, là vừa tốt, không lạnh cũng không nóng.
“Được chưa?” Dì Hoàng cũng tự thử một chút, cũng là cảm giác đã tốt, có chút nóng nhưng tắm một hồi nguội bớt là vừa.
“Vâng.” Trình An Trạch gật đầu. “Tốt rồi ạ.”
“Vậy đi tắm đi.” Dì Hoàng chỉ vào đồ vật trên giá trong phòng tắm giới thiệu với Trịnh An Trạch. “Đây là dầu gội đầu, đây là sữa tắm, còn có xà phòng nữa. Đúng rồi, có muốn dì tắm cho không?”
Dì Hoàng rất tốt bụng nói, nhưng nghe lời này mặt Trịnh An Trạch đỏ ửng.
Nó đã hơn mười tuổi, lớn như vậy sao có thể để phụ nữ tắm rửa cho nó.
Dì Hoàng cười tủm tỉm rời đi, ra ngoài dọn đồ ăn lên bàn, chờ khi Trịnh An Trạch ra sẽ có thể ăn ngay.
“Sờ tiên sinh, ngài có muốn ăn trước không?” Dì Hoàng hỏi Sở Luật. “Ăn trước cũng không sao, đồ ăn có rất nhiều, đủ cho mười đứa trẻ ăn.”
“Không sao, tôi chờ cháu ra ăn cùng, tôi không quá đói.” Sở Luật cẩn thận kéo chăn, đem búp bê đặt trong lòng con gái. Anh biết lúc Tiểu Vũ Điểm ngủ đều không rời khỏi búp bê, mỗi ngày đều muốn ôm, nếu không cho bé ôm bé sẽ không ngủ được.
“Bảo Bảo* tỉnh lại thì tốt rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa gương mặt sưng tấy của con. Là anh không tốt, là anh đã khiến con gái chịu nhiều khổ như vậy, có điều về sau sẽ không, sẽ không bao giờ anh để lạc mất con gái nữa. Anh đã nhờ người làm một thiết bị định vị vệ tinh đeo lên người con gái, mặc kệ đứa nhỏ này đi đến nơi nào đều sẽ không lạc.
*Bảo Bảo: Cách gọi thân mật chung con cháu của mình ở TQ, dịch là ‘con yêu’ nghe hơi khiên cưỡng, mình giữ nguyên nhé.
Khi Trịnh An Trạch ra đã tắm rửa sạch sẽ, đứa trẻ khoảng mười tuổi, còn chưa lớn, nhưng tay dài chân dài, về sau nhất định không quá lùn.
Sở Luật đứng lên, cúi người xuống cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Trịnh An Trạch. Gương mặt này rất giống một người anh đã quen, gương mặt có chút tương tự, anh cũng có cảm giác quen thuộc nhưng lại không biết rốt cuộc giống ai, trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ ra được. (Sant: Góc thám tử, đoán con của Lục Cẩm Vinh:v)
“Nào.” Anh xoa đầu Trịnh An Trạch. “Ra ăn cơm thôi.”
Anh cũng ngồi xuống tùy tiện ăn một ít, tầm mắt anh không rời khỏi thân thể nho nhỏ trên giường bệnh kia. Anh không thấy đói bụng nhưng lại muốn ăn, sợ rằng anh ngã bệnh thì sao còn có thể chăm sóc cho con gái đang ốm yếu.
Hai người vô thanh vô tức ăn cơm, không ai nói câu nào, đồ ăn đều rất ngon, đây là đồ ăn ngon nhất Trịnh An Trạch từng được ăn trong đời.
“Lát nữa ra ngoài với chú.” Sở Luật nhàn nhạt nói, đối với đứa trẻ mười tuổi bên cạnh này anh coi không khác gì người lớn.
“Dạ.” Trịnh An Trạch đồng ý nhưng đôi mắt vẫn nhìn em gái đang ngủ trên giường.
“Yên tâm, em đã có người chăm sóc.”
Sở Luật đưa con gái vào nơi này tất nhiên đã an bài tốt, chẳng những có hộ lý chăm sóc mà anh còn mời đến bảo mẫu chuyên nghiệp, còn có bác sĩ ở đây. Chờ đến khi họ về có lẽ cũng là lúc con gái anh sẽ tỉnh. Bác sĩ đã nói, thân thể của bé không tốt, hơn nữa liều gây mê quá nặng cho nên bé mới
lâm vào hôn mê, nhưng bác sĩ cũng đảm bảo thân thể bé không có vấn đề gì cả, điểm này khiến cho bọn họ rất yên tâm.
Ăn cơm xong, Sở Luật đưa Trịnh An Trạch đi tới cục cảnh sát. Anh ngồi xuống, cục trưởng vội vàng tới đón giống như thấy quỷ, Sở Luật a, là tổng giám đốc của hàng trăm xí nghiệp, đã xuất hiện trên báo doanh nghiệp toàn cầu, là nhân vật lớn, vậy mà thành phố nhỏ của bọn họ lại gây ra chuyện này, đây là chuyện không hề nhỏ.
“Người đâu?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi. Anh nhẹ nhàng kéo góc áo một chút, con mắt híp lại mang theo sự lạnh lẽo.
“Sở tiên sinh, anh yên tâm, người chúng tôi đã bắt lại.”
Cục trưởng vội vàng đứng thẳng người nói, mọi người có liên quan đều đã bị đắt, hai anh em Trần Lập An – Trần Lập Bình, Chu Sa Lệ, còn gã bác sĩ kia. Có điều gã bác sĩ bị Sở Luật đánh nửa cái mạng đã không còn, hiện tại còn đang cấp cứu ở bệnh viện. Kỳ thật cục trưởng cảm thấy hắn chết thì tốt hơn, nếu thật sự tỉnh lại cuối cùng chẳng những vẫn sẽ chết, có khi còn bị lột mấy tầng da.
“Đứa bé kia đâu?” Sở Luật hỏi đứa bé của Trần gia.
“À, đứa bé?” Cục trưởng suy nghĩ nửa ngày mới hiểu đứa bé trong lời Sở Luật là ai, chính là con gái của Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ.
“Đứa bé đã đưa đến cô nhi viện chăm sóc, có điều đứa bé đọ bị bệnh thận rất nặng, rất nghiêm trọng, nếu không có thận để ghép thì cũng không sống được bao lâu nữa. Sở tiên sinh…” Cụ trưởng nhịn không được liền cầu tình thay Trần gia. “Anh xem, con gái anh vẫn không sao…”
“Cho nên ông muốn tôi buông tha bọn họ?” Sở Luật tiếp lời của cục trưởng. “Tôi biết ông với Trần Lập Bình có quan hệ không tồi, có phải không?”
Cục trưởng lập tức thấy xấu hổ.
“Cũng xác thật là như thế. Nhưng Trần Lập Bình cũng không mổ ca phẫu thuật này, có sai chính là hai vợ chồng Trần Lập An sai, Trần Lập Bình xác thật là vô tội. Còn có, không phải đứa bé không có việc gì sao?”
Sở Luật lấy từ trong túi ra bao thuốc ném ở trên mặt bàn, sau đó lấy ra một điếu thuốc đốt lên. Người đàn ông này hút thuốc rất nhiều, động tác hút thuốc của anh giống như người đang đê mê hưởng thụ, cử động của anh, vẻ mặt của anh, còn có một ngụm vòng khói mông lung quanh gương mặt anh, tâm tư của anh.
“Là ông, ông có thể buông tha không?” Sở Luật ngẩng mặt lên, đôi mắt đen giống như hai cái động không đáy, không thấy rõ bất cứ cảm xúc gì. “Bọn họ muốn cắt một quả thận của con gái ông, ông có thể tha thứ?”
“Còn một quả vẫn có thể sống.” Cục trưởng cũng không biết mình vì cái gì lại nói ra lời này.
“Tôi biết.” Sở Luật lại thở ra một ngụm khỏi, ánh mắt lạnh tanh như đâm xuyên qua xương cốt vị cục trưởng này. Sự lạnh lẽo này không biết vì cái gì khiến ông hối hận với câu nói mình vừa nói ra, thậm chí cả việc đã thay Trần Lập Bình cầu một cái tình.
Sở Luật đứng lên, đi tới trước mặt cục trưởng, anh hơi cúi xuống nhìn trực tiếp vị cục trưởng này dang biến sắc. Luận việc lấy thế áp người không ai so được với Sở Luật.