Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Nhất định phải so tài với em


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1102: Nhất định phải so tài với em

Bà còn nghe nói, Sở thể dục thể thao đã có ý chọn tiểu tiểu thư. Muốn đưa bé đi tập đội tuyển để tham dự giải vô địch thế giới, nhưng Sở Luật không đồng ý, Sở Tương bây giờ đã tám tuổi làm sao có thể luyện được nữa, tập luyện vất vả, ngã hoặc bị đau một chút đã khóc ầm lên thì làm gì có tố chất học khiêu vũ tí nào.

“Được, bà đưa cháu đi học.” Tống Uyển đồng ý với Sở Tương, nhưng đôi mắt không ngừng liếc nhìn sang ghế sô pha, bà xấu hổ với đứa nhỏ đó, bà chẳng có mặt mũi nào, chính bà biến nó thành đứa trẻ không nói được, cũng là một đứa trẻ không mẹ.

Lâm Thanh ngồi yên tĩnh một bên, mắt hiện lên một tia ghen ghét thật sâu, Trịnh An Trạch mới chuyển đến trường học không bao lâu, lần thi đầu tiên chỉ đứng thứ hai mươi. Nó lúc ấy còn khinh thường, thành tích như thế mà cũng đòi vào cùng lớp với nó, lớp này toàn những học sinh mũi nhọn của trường, thành tích học tập đều cực tốt, đột nhiên xuất hiện một kẻ tay không vào lớp nhờ quan hệ, rất nhiều bạn trong lớp đều không muốn nói chuyện cùng Trịnh An Trạch, nhưng Trịnh An Trạch này cứ như một kẻ ngốc nhất định cứ ở lớp sống chết cũng không chịu chuyển đi.

Ai ngờ được lần thứ hai kiểm tra, Trịnh An Trạch lập tức đứng đầu bảng, giành mất vị trí đứng đầu của nó, mà tất cả những lần sau cũng thế, trước đó một từ tiếng Anh hắn phát âm cũng không chuẩn nhưng cuộc thi tiếng Anh cấp trường hắn cũng đoạt mất giải nhất.

Nó cúi đầu, nắm chặt áo trên người, nghiến răng kèn kẹt.

Nó trừng mắt hung hăng lườm sang, cũng đúng lúcTrịnh An Trạch ngẩng mặt lên, bắt được ánh mặt khiêu khích của Lâm Thanh.

Trịnh An Trạch đôi mắt hơi hơi lóe một chú rồi trở lại vẻ yên lặng sáng sủa, ngồi ở tại chỗ, rất giống một thiếu niên xuất thân từ giới quý tộc Anh, rất có giáo dục, ngược lại với Lâm Thanh, phong thái không có chút phóng khoáng nào.

Ăn cơm xong, Sở Luật chuẩn bị mang theo Tiểu Vũ Điểm trở về.

Tống Uyển có chút lưu luyến con trai, vội vàng tiến lên, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy bà đến gần, liền xoay mặt, đem thân thể nho nhỏ rúc ở trong ngực ba. Trong lòng Tống Uyển không khỏi khổ sở.

Đứa nhỏ này, cho dù ký ức không có nhiều nhưng vẫn không thích người bà này.

“A Luật, không thể ở nhà một ngày à?” Bà hỏi Sở Luật, thật sự hy vọng con trai và cháu có thể ở lại cho dù chỉ một đêm, đến cả tháng nay bà chẳng thấy mặt con.

“Không được, mẹ.” Sở Luật ôm đầu con gái. “Ngày mai con còn phải đi làm mà Tiểu Vũ Điểm cũng muốn học khiêu vũ.”

Tống Uyển vừa nghe đến hai chữ khiêu vũ, cũng mới là nhớ tới việc Sở Tương muốn học khiêu vũ.

“A Luật, con cho Hương Hương cùng học với Tiểu Vũ Điểm được không? Hương Hương cũng thích học khiêu vũ, hai đứa nhỏ học cùng nhau, cũng có thể làm bạn.”

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không thích Sở Tương.” Sở Luật cự tuyệt, không do dự, đừng nói Tiểu Vũ Điểm không thích Sở Tương, ngay cả anh cũng không thích, cha con anh chưa đến nỗi phải vì muốn giảm béo mà phải đem một đứa bé đáng ghét như thế ngay trước mắt để mà ghê tởm đến không muốn ăn.

Tống Uyển bị con trai cự tuyệt trực tiếp như vậy, trong lòng không dễ chịu chút nào, nhưng bà cũng không thể trách con trai, cũng không thể nói con mình không đúng, có lúc bà nghĩ nếu  Sở Tương ở bên đó cùng học, bà có thể sẽ có thời gian đến thăm con trai thường xuyên hơn có thể làm quan hệ của bà với con trai tốt hơn chăng, nhưng bây giờ con trai bà cự tuyệt rồi.

“Mẹ, con về đây, Tiểu Vũ Điểm muốn ngủ.” Sở Luật vươn tay kéo then cửa, ôm con gái đi ra
ngoài, Trịnh An Trạch phía sau cũng đuổi kịp, chỉ để lại Tống Uyển ngây ngốc đứng đó, lòng khó chịu.

Sở Giang thở dài nhẹ một tiếng: "Khúc mắc này sợ là rất khó cởi bỏ, bà còn nhắc tới Sở Tương làm cái gì, không biết A Luật không thích Sở Tương sao?

Dù thế nào thì Tống Uyển vẫn nhớ đến nguyện vọng học khiêu vũ của Sở Tương, bà đăng kí cho Sở Tương vào một trường dạy balê danh tiếng nhưng kiểu gì thì kiểu đâu có thể như Sở Luật đầu tư cho con gái hẳn một phòng tập riêng cùng với một giáo viên riêng dạy riêng cực giỏi.

Sở Tương dù sao cũng không quan trọng đến thế, mở phòng tập riêng, thuê thầy dạy riêng, cho dù Sở Tương có muốn, Tống Uyển đồng ý thì Sở Giang cũng phản đối. Ông cũng ngại ồn ào, mà Tống Uyển nhờ con trai không được nên cũng chỉ còn cách đưa Sở Tương và trường học múa.

Nhưng, Sở Tương học ba lê cũng đâu có dễ, nó muốn giống như em gái, muốn thực hiện những động tác thật xinh đẹp, nhưng nó không có năng khiếu. Chưa nói tới nó cũng đã lớn tuổi, thân thể không đủ mềm mại mà theo học, mấy ngày mà ba bốn động tác cơ bản cũng không nhớ nổi, được vài ngày đã lại khóc lóc không muốn đi.

“Em không đi?” Lâm Thanh bĩu môi, hỏi Sở Tương đang thỉnh thoảng xoa hai chân mình.

“Em không muốn đi,” Sở Tương  muốn khóc, “Chân em đau.”

“Không học? Em cả đời đều thua kém em gái em thôi.” Lâm Thanh hừ một tiếng: “Nó sẽ học múa, nó còn nhào lộn, nó múa ba lê. Em nói xem em sẽ là cái gì?”

“Em sẽ… Sở Tương bẻ ngón tay trỏ, có bé đang nghĩ mình sẽ thành cái gì, đồ đạc thì cô bé không thiếu nhưng ngĩ đi nghĩ lại thì đúng là ngoài việc ăn ngủ cô bé chẳng biết làm cái gì.

Không, nó nắm chặt tay mình, nó nhất định phải giỏi hơn em gái, nhất định phải học múa, hơn nữa múa phải giỏi hơn cả cái đứa em gái kia.

Mỗi lần từ trường học múa về, nó không còn kêu đau nữa, nhưng đúng là rất đau, mỗi lần về nó đều nước mắt lưng tròng muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần Lâm Than khích vào một câu, nó sẽ lại đi.

Chờ đến khi nó học được phần cơ bản thì cảm giác khó chịu cũng không còn nhiều nữa, nhưng một số việc đúng là phải dựa vào thiên phú, ví dụ như là khả năng múa, khả năng  phối hợp động tác của Sở Tương không tốt  lắm. Một số động tác đứa bé kia thực hiện thì rất đẹp, rất hoàn mỹ, nhưng đến nó cũng làm được nhưng vẫn có một cái gì đó dị dị mà đến thầy dạy cũng không thể nói được chính xác là tại sao như vậy, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do Sở Tương thực sự không thích hợp với việc học khiêu vũ. Vốn là họ còn định khuyên Tống Uyển cho Sở Tương học một môn năng khiếu khác vì học múa thực sự không hợp với Sở Tương, nhưng nhà họ Sở sản nghiệp lớn thế, nên họ cũng chẳng dám đụng vào. Dù gì cũng phải nể mặt mũi người  nhà họ Sở nên đành để Sở Tương cũng tham gia vào đội biểu diễn ở một vị trí không quan trọng, tuy Sở Tương múa rối tinh rối mù, không đến nỗi làm hỏng đội hình, nhưng vị trí của nó đang đứng so với những bé gái khác cùng độ tuổi thì kỹ thuật thật ra là kém, không đủ nhuần  nhuyễn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện