Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Chương 1109: Loạn nhận thânTiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, kéo tay Trịnh An Trạch, sau đó cầm lấy ngón tay cậu mà thổi, có thể là bản năng bé cho rằng cậu viết chữ nhiều quá nên tay đau.
“Yên tâm đi, anh không có việc gì.” Trịnh An Trạch đem em gái ôm lên, cậu cũng rất cao, em gái thì vẫn nhỏ một chút, em yên tâm, anh nhất định sẽ nỗ lực, cũng sẽ lớn nhanh, sẽ không để ai bắt nạt em. Trịnh An Trạch coi Tiểu Vũ Điểm trở thành em gái, em gái ruột, đây là em gái mẹ cậu gửi đến cho cậu.
Cũng là vì em gái, cho nên cậu mới phải học nhanh, cậu mới có cơ hội học được nhiều tri thức như vậy, có thể định đoạt tương lai chính mình. Có thể làm nhiều việc, về sau bảo hộ em gái thật tốt.
Tiểu Vũ Điểm cười với Trịnh An Trạch, khuôn mặt nhỏ phúng phính có da có thịt thêm một chút, bây giờ rất khỏe mạnh.
Trịnh An Trạch khi ở trong trường học, vẫn luôn tự đặt ra yêu cầu làm tốt nhất mọi thứ, cả năm học tiểu học các kiến thức luôn được cậu tiếp thu, nhớ kỹ, Sở Luật tìm cho cậu mấy gia sư riêng tận tình chỉ dạy nên cậu càng ngày càng ưu tú lên, trong trường học hiển nhiên là cũng có tiếng.
Tiểu Vũ Điểm, bé là con gái Sở Luật, tính tình cũng giống tính ba, hàng ngày cũng đi học múa cùng với Hứa Đình, bây giờ đã có thể thực hiện được rất nhiều động tác có yêu cầu kỹ thuật cao, nhưng bé thì lúc nào cũng có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Hứa Đình chuyên tâm bồi dưỡng cho học trò của mình mà cũng không nổi lên tâm tư gì với ba của bé cả.
Trịnh An Trạch dắt tay Tiểu Vũ Điểm, đưa bé ra ngoài chơi, bên cạnh còn có bảo mẫu.
“Em muốn ăn cái này à?” Cậu chỉ vào một quầy kem gần đó hỏi em gái.
Tiểu Vũ Điểm nhìn thoáng qua cậu, sau đó gật đầu.
Trịnh An Trạch kéo tay em, đi tới, lấy số tiền còn lại trên người mình ra, Sở Luật mỗi tháng đều cho cậu một khoản tiền tiêu vặt ổn định, không nhiều lắm, cũng đủ cậu một tháng chi tiêu, có thể mua văn phòng phẩm linh tinh, nhưng nếu tiêu nhiều thì không đủ để cậu mua đồ ăn vặt và phung phí.
Ngược lại, Sở Luật đối với Lâm Thanh rất hào phóng, một tháng cậu chỉ có mấy trăm, nhưng cho Lâm Thanh hơn một ngàn đồng tiền, Lâm Thanh trước nay không thiếu tiền, cậu ta cũng hào phóng, thỉnh thoảng mua đồ chơi hoặc đồ ăn vặt bao giờ cũng chia cho các bạn học.
Trịnh An Trạch biết, thời điểm trước cậu vừa đến trường học, nguyên nhân toàn bộ người trong lớp đều bài xích cậu không phải bởi vì cậu là ngoại lai, cũng không phải bởi vì cậu thành tích kém, mà là bởi vì, cậu là Trịnh An Trạch, cậu cũng là đứa trẻ chú Sở mang về, cho nên quan hệ giữa bọn họ từ lúc ấy đã không có khả năng làm bạn.
Cả hai so với những đứa trẻ khác đều trưởng thành sớm, cũng có toan tính riêng nhưng điểm khác nhau chính là, tính toán của Trịnh An Trạch xuất phát từ lòng biết ơn, còn Lâm Thanh chính là một loại tính cơ lâu dài.
“Dì, bán cho cháu một cái kem ốc quế.” Trịnh An
Trạch nói, từ trên người lấy tiền ra, không nhiều lắm, vừa vặn đủ mua một cái, cậu không có thấy Sở Luật không cho cậu quá nhiều tiền là không tốt với cậu, ngược lại, cậu thấy nếu cho quá nhiều cũng không nên vui mừng, không giống Lâm Thanh dùng tiền của Sở Luật tiêu xài phung phí nhưng từ trước đến giờ cũng không biết cảm ơn là cái gì.
“Đến đây, cho em.” Cậu đem kem ốc quế đặt ở trên tay em gái.
Tiểu Vũ Điểm lấy đồ ăn, thỏa mãn liếm một chút, ngọt ngọt, lạnh lạnh, ăn rất ngon.
Bé đặt hộp kem trước mặt Trịnh An Trạch, Trịnh An Trạch cũng ăn một miếng, nhưng chỉ là một miếng nhỏ.
“Anh ăn rồi, em ăn đi.” Trịnh An Trạch bế em gái lên, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, để em ngồi trên đùi mình, giống như là trước kia, thời gian họ lưu lạc, một cái bánh bao hai anh em cũng ăn chung, một ngụm nước cũng chia nhau uống mà được ăn nhiều, uống nhiều hơn chính là đứa em gái còn chưa hiểu chuyện này.
Mà hiện tại cũng thế.
“Tiểu Vũ Điểm, cháu là Tiểu Vũ Điểm?”
Đột nhiên một âm thanh vang lên làm Tiểu Vũ Điểm ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, nhìn người phụ nữ đang chắn hết ánh sáng trước mặt mình.
Người phụ nữ trước mặt ngồi xổm xuống trả lại ánh sáng cho hai đứa nhỏ, Tiểu Vũ Điểm lại tiếp tục ăn kem ốc quế trong tay một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn người phụ nữ trước mặt giống như ba của bé trời định thản nhiên không lộ bao nhiêu cảm tình, kể cả người phụ nữ này có là người thân thì bé vẫn ăn kem ốc quế, nghe thấy cũng như không.
“Chúng ta mới gặp nhau.” Người phụ nữ vuốt tóc ra sau tai, lộ ra vẻ khéo léo tươi cười.
Tiểu Vũ Điểm vẫn không nói lời nào, bé rũ lông mi xuống, tiếp tục ăn kem, bé không trả lời, làm vẻ tươi cười trên mặt người phụ nữ cũng lạnh đi một chút, không thể nào đẹp
“Dì, tránh xa chúng tôi ra một chút?” Trịnh An Trạch nhăn mặt lại, mười phần không ưa kiểu phụ nữ nhận người thân bừa bãi này.
“Dì là…” Người phụ nữ vừa mới mở miệng muốn giới thiệu mình, nhưng rốt cuộc thân phận của cô bây giờ là gì ngay cả cô cũng chẳng biết nói thế nào, vất vả lắm cô mới nghe được là bây giờ Tiểu Vũ Điểm không nhớ rõ chuyện trước kia, nên cô nghĩ có khi tác động từ đứa bé này thì một ngày nào đó cô sẽ lại có cơ hội không cần phải làm công việc nửa người nửa quỷ này để đủ ăn đủ mặc, lúc về nhà lại có cả đống chuyện phiền phức, cô thường hận chính mình không thể chết, rồi cô lại sợ chết, sợ hãi đau thương càng sợ hãi nghèo.