Cô giật giật, nhưng không thốt nên lời, tình yêu đó có phải quá mức thê thảm rồi không, mà cô thật sự không thể bảo đảm mình cũng sẽ làm được, nhất là quan hệ với đàn ông trừ anh ra.
Cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt khó coi, cô không phải đàn bà lòng dạ ác độc, chẳng qua là, giữa tình yêu tình đạo đức, cô thật sự khó mà chọn lựa.
"Lý tiểu thư, tôi cầu xin cô, rời khỏi anh ấy có được không, cô sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ gặp được người thật sự thích hợp, cô còn rất trẻ tuổi, rất đẹp, nhưng tôi lại không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi."
Hạ Nhược Tâm đưa ra tay trái của mình, kéo chặt tay Lý Mạn Ny, cô biết cô ấy đã dao động, biết cô cũng không phải là người xấu, mà cô chỉ có thể thỉnh cầu cô ấy rời đi, đừng phá hoại hôn nhân của cô, đừng cướp đi Sở Luật, bởi vì, cô thật sự không có chút tư vốn nào có thể so với cô ấy.
Anh yêu Lý Mạn Ny, nhưng lại hận Hạ Nhược Tâm, lúc giương mắt, Lý Mạn Ny thấy được một loại thống khổ chết tâm trong mắt cô.
Mà hai tay cô bị cô ta kéo rất chặt. Hạ Nhược Tâm cũng không mắng cô, không mắng cô là người thứ ba, nếu như cô ta mắng cô, như vậy có lẽ cô sẽ có thể tiếp nhận hơn, dẫu sao yêu không phải là việc con người có thể khống chế, chẳng qua là, cô ta bây giờ đang cầu xin cô, thật sự khiến cô không đất dung thân cực kỳ, như vậy giống như giữa ban ngày bị người ta hung hăng vả vào miệng.
"Thật xin lỗi, cô để tôi cân nhắc mấy ngày đã" Lý Mạn Ny vội vàng đứng lên, dường như là không thể đối mặt với cô thêm một giây một phút nào nữa, cầm ví da liền chạy ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay, tê tê dại dại, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, sương mù mông lung phảng phất trong mắt.
Cô lấy ra một ít tiền lẻ trong túi, để lên bàn, sau đó đứng lên,
đi ra ngoài, cô chẳng qua cảm giác bước chân mình rất nặng, rất nặng, trong lòng cũng vậy.
Cửa, ánh nắng không quá gắt chiếu lên mặt cô, khiến ánh mắt cô hơi đau nhói, cô cúi xuống bước chân, không ngồi xe, chỉ dựa vào hai chân mình từng bước về nhà.
Có điều, chỗ đó, là nhà sao.
Mở cửa ra, cô kéo hai chân nặng nề đi vào, tiểu Hồng vừa thấy cô, vội vàng để giẻ lau trong tay xuống, "Phu nhân người về rồi."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, tròng mắt ảm đạm không ánh sáng, cô vào phòng mình, cạch một tiếng, đóng cửa lại, tiểu Hồng kỳ quái nhìn cánh cửa, tay đặt lên trán, thật là một người kỳ quái, phu nhân có phải lại cãi nhau với tiên sinh không, tiên sinh đã mấy ngày chưa về, mà phu nhân lại như mất hồn vậy, cả người không có chút sinh khí.
Cô nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm giẻ lau trên bàn lên, tiếp tục lướt qua tất cả, cô chỉ là một người giúp việc, cho nên, chuyện của chủ người ta, cô không cần quan tâm.
Mà toàn bộ biệt thự Sở gia, có một loại an tĩnh áp chế, tiểu Hồng há miệng, dùng sức hít một hơi, cảm giác thật là kỳ quái, sao lại trầm trọng như vậy chứ.
Cô lắc đầu, đi tới nhà bếp.
Một luồng sáng từ cửa sổ chiếu vào, bất quá đã bị chặn lại ở ngoài cánh cửa đóng chặt kia, giống như ánh sáng hy vọng vậy, cho tới giờ vẫn không đi vào được.
Hạ Nhược Tâm cầm cuốn tốc độc của mình, lật từng trang từng trang, tựa như đang đọc tất cả của anh, sự tàn nhẫn của anh, sự lãnh khốc của anh, sự vô tình của anh, sự thâm tình của anh, anh lúc đầu đau lòng cưng chiều, sau đó là hủy diệt như bây giờ.